Một ngày này Lê Tường chạy đông chạy tây bao nhiêu chuyến, nàng đã mệt mỏi rã rời, hiển nhiên giờ chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi thôi.
Quan thị xót xa thay nữ nhi, lại nghe nàng khẳng định bản thân mình rất bình thường, bởi vậy bà lập tức ra ngoài đóng cửa lại, không quấy rầy nàng nữa.
Chờ tới khi Quan Thúy Nhi trở về, Lê Tường đã nằm trên giường ngủ ngon lành rồi. Có điều chắc hẳn nàng đã mệt quá rồi, cứ thế mà thiếp đi, xiêm y cũng không thay, chăn cũng chẳng đắp lên.
Quan Thúy Nhi lại vội vàng thay xiêm ý cho nàng rồi thả nàng vào ổ chăn ấm áp. Thế nhưng nàng ấy về muộn một chút, cho nên buổi sáng hôm sau, Lê Tường không thể rời giường nổi.
Nàng mệt mỏi rã rời, ngủ thẳng đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, đầu óc nàng quay cuồng, mắt thấy mọi vật nhòe nhoẹt, hoa mắt chóng mặt. Uống một chén canh gừng nóng lớn mới cảm thấy đỡ hơn chút đỉnh, nhưng chiếc mũi vẫn cứ ngứa ngáy khụt khịt không ngừng.
“Nếu không hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Dù sao tửu lầu bên kia cũng có đại ca con rồi, ngày nào huynh ấy cũng có mặt ở đó, cứ giao phó cho huynh ấy là được.”
Lê Tường lắc đầu, nàng lại quấn thêm hai chiếc khăn trên người.
“Đại ca chỉ lo tổng quát, nhưng lại không biết bàn và ghế ta cần là kiểu dáng gì. Phải để ta tự mình đi nói chuyện với Chu Thị Mộc Tài Hành kia mới được.”
Lê Tường vốn dĩ là người mềm mỏng, nhưng khi đã quyết chí thì lại vô cùng bướng bỉnh, khó lòng lay chuyển.
Nếu nàng đã nhất quyết phải làm, ngay cả Quan thị cũng không có cách nào để khuyên can. Bà ấy nói mãi mà không được, trong lòng lại lo lắng, cuối cùng bà ấy dứt khoát thay quần áo đi theo nàng.
“Nương… Cái nồi này không nặng, tự ta cầm được mà.”
“Con đã nói không nặng, vậy để ta cầm cũng không sao hết.”
Lê Tường: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Được rồi, được rồi, nghe theo lời nương nói.
Hai mẫu tử đi rất chậm. Thời điểm hai người đến Chu Thị Mộc Tài Hành, Lê Tường lại cảm thấy cảnh vật nơi này hơi khác so với hôm qua.
Lê Tường nhìn mặt đất sạch sẽ hơn rất nhiều, đám gỗ nguyên liệu lộn xộn ở trước cửa cũng được người ta dọn đi rồi, khiến bên ngoài này trống trải hơn không ít.
Trong sân cũng có thanh âm nói chuyện của vài người, khiến cho nơi đây có thêm một chút sinh khí, chứ không còn vắng lặng như ngày hôm qua nữa.
“Đại bá, Nhị thúc, vị này chính là Lê Tường cô nương đã đến cửa hàng chúng ta đặt mua bàn ghế!”
Chu Tiến Bảo đã lo lắng cả đêm, buổi sáng ra vẫn không thấy nàng đến, hắn lo lắng hoài không cách nào nguôi được.
Tới lúc này nhìn thấy nàng đúng hẹn qua đây, trong lòng cũng hết lo lắng rồi. Hắn lập tức kéo thúc thúc bá bá đi qua giới thiệu cho Lê Tường.
Người Chu thị đang đứng ngoài sân, Lê Tường đếm được chừng bảy tám người, nhưng không thấy phụ thân của sư phụ Chu, xem ra ngày hôm qua hắn không hề nói dối. Chu gia bọn họ có đủ thực lực để nhận đơn đặt hàng từ tửu lầu nàng.
“Sư phụ Chu, a, đây là cái nồi ta đã chuẩn bị. Ta có vẽ sẵn vạch trắng bên dưới rồi, ngươi cứ đối chiếu theo kích thước này mà làm cái bàn kia.”
Chu Tiến Bảo nhận lấy cái nồi, lập tức nói không thành vấn đề. Sau đó hắn trực tiếp gọi đám thúc thúc nhà mình bào gỗ chuẩn bị làm cái bàn hàng mẫu cho nàng.
“Sư phụ Chu, ngày mai ngươi có rảnh không? Ta muốn ngươi qua tửu lầu bên kia nhìn một cái. Có rất nhiều món đồ ta nghĩ ngươi nên qua tận nơi quan sát tình hình thực tế rồi hãy thiết kế, làm như vậy sau này chế tạo gia cụ sẽ dễ dàng hơn một chút.”
“Có rảnh, có rảnh. Vừa lúc ngày mai ta sẽ mang hàng mẫu cái bàn này qua cho cô nương xem. Lê cô nương, không biết tửu lầu nhà cô ở đâu?”
Lê Tường báo vị trí. Lúc này nàng đã cảm thấy đầu mình choáng váng đến khó chịu, nhưng sờ sờ cái trán lại không thấy nóng lên. Với bộ dáng này, nàng đừng mơ làm thêm được chuyện gì khác, nếu cứ cố chấp đi làm, khẳng định sẽ hỏng bét cho xem.