Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 379



“Vậy thì tốt. Trưa ngày mai, chủ tử nhà ta sẽ chờ ngươi tại miếu Huyền Nữ, có việc muốn bàn bạc gấp. Hy vọng Lê chưởng quỹ đến đúng giờ.”

“A??”

Nghe dứt lời người kia, mặt Lê Giang đầy vẻ khó hiểu.

“Ta còn bận rộn với công việc trong tiệm, không thể rảnh rang để đi. Nếu chủ tử nhà ngươi có chuyện, hoặc là ngài ấy tự mình tới tiệm ta để nói rõ, hoặc là căn dặn ngươi sang đây truyền lời, tóm lại ta không thể rời đi.”

Miếu Huyền Nữ xa xôi như vậy, người ta chỉ cần hô một tiếng là ta phải lập tức tới ư? Ta đâu phải kẻ ngây dại.

“Thật ngại quá, ta còn phải dùng cơm. Nếu không có việc gì khác, vậy mời vị khách tùy ý.”

Lê Giang chẳng buồn để ý tới nam nhân đang ngẩn ngơ đứng bên ngoài, hắn nói xong liền xoay người trở lại phòng bếp.

“Phụ thân, vừa rồi là ai tìm người thế?”

“Y phục tuy phú quý, nhưng ta chưa từng gặp mặt. Thật khó hiểu, đến phủ nhà ta mà chẳng xưng danh tính, chỉ hỏi đậu hũ này có phải đồ chay hay không. Lại còn nói ngày mai chủ tử của hắn sẽ đợi ta tại miếu Huyền Nữ, có chuyện cần thương lượng. Ta nào có rảnh rỗi để đi đây đi đó.”

Có thời gian đi lại, chẳng bằng ăn thêm vài miếng đậu hũ nữa. Thật là… chỉ tổ lỡ dở bữa cơm của ta thôi. Ôi chao, tay nghề của nữ nhi nhà mình quả thật là… lần nào dùng cũng khiến ta cảm động. Ta vốn tưởng tào phớ đã ngon lắm rồi, không ngờ món đậu hũ này lại càng thơm ngon hơn nhiều, cực kỳ đưa cơm. Chắc chắn hôm nay ta phải ăn hết bốn chén cơm mới bõ!

Lê Tường thoáng im lặng.

Y phục phú quý, lại hỏi về đồ chay, còn nhắc đến miếu Huyền Nữ… Nàng lập tức lên tiếng: “Các ngươi cứ dùng bữa trước, ta có chút việc cần giải quyết!”

Nàng đặt bát xuống, vội vàng chạy ra ngoài. Ngũ Thừa Phong theo bản năng cũng bước nhanh theo. Hai người chạy ra đường tắt, vừa liếc mắt đã thấy ‘người mặc y phục phú quý’ kia đang chuẩn bị lên xe ngựa.

“Đại thúc, xin chờ một chút!”

Dư Sinh đang cau mặt khó chịu, nay nghe thấy cách xưng hô kia lại càng thêm bực bội trong lòng. Bởi vậy, hắn chẳng hề dừng lại, trực tiếp thúc mã phu đ.á.n.h xe đi.

Thấy chiếc xe ngựa kia sắp sửa lướt qua mình, Lê Tường lập tức hô to một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta chính là người làm tào phớ của Lê gia!”

Chỉ trong chớp mắt, hai chữ “tào phớ” này đã chạm đúng vào điểm yếu của Dư Sinh.

“Dừng xe!”

Dư Sinh vội vàng nhảy xuống khỏi xe, bước nhanh tới trước mặt hai người, hắn chợt nhớ ra giọng nói vừa gọi mình là của một nữ tử.

“Là ngươi? Ngươi chính là người đã làm ra món tào phớ của Lê gia?”

“Đúng vậy. Vị vừa nói chuyện với ngươi chính là phụ thân ta. Không hay, xin hỏi gia chủ của vị đại thúc đây là ai?”

Lê Tường nhìn thẳng vào Dư Sinh, không hề chớp mắt, dường như nàng nhất quyết phải nghe rõ lai lịch của đối phương mới tiếp tục câu chuyện. Đã bàn chuyện buôn bán, dĩ nhiên phải quang minh lỗi lạc, sòng phẳng. Nếu lai lịch đối phương mập mờ, ai dám mạo hiểm tới một nơi xa xôi như miếu Huyền Nữ để thương lượng chuyện làm ăn?

“Chủ tử nhà ta chính là Tĩnh Từ sư thái, trụ trì miếu Huyền Nữ.”

Lê Tường chưa từng nghe qua danh tiếng Tĩnh Từ sư thái, nhưng người ta đã có lời hẹn, ngày mai cũng nên hỏi thăm chút ít mới phải phép. Ồ? Một vị sư thái, sao lại có hạ nhân ăn mặc và hành xử đường hoàng như vậy... Thật là kỳ quái.

Dư Sinh thấy Lê Tường nghe được danh xưng của chủ tử nhà mình mà chẳng có chút phản ứng nào, hắn lấy làm kinh ngạc. Thời buổi này mà trong thành vẫn còn người không biết danh tiếng lẫy lừng của chủ tử hắn ở miếu Huyền Nữ sao?

“Lê cô nương, ta vẫn nhắc lại lời kia, ngày mai chủ tử nhà ta sẽ an tĩnh chờ cô nương tại miếu Huyền Nữ. Nếu cô nương thật sự có thể làm ra món tào phớ đó, vậy cô nương nên đến đó gặp mặt một chuyến.”

Dứt lời, hắn lập tức xoay người lên xe, chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người kia thêm lần nào. Dám gọi hắn là đại thúc ư? Tiểu cô nương này thật không có mắt nhìn!

Lê Tường khẽ nhíu mày.

Ngũ Thừa Phong thấy xe ngựa đã đi xa, lúc này mới quay sang kể cho Lê Tường nghe về miếu Huyền Nữ.

“Tĩnh Từ sư thái, trụ trì của miếu Huyền Nữ, là người rất có danh tiếng trong thành.”