“Chỉ là khi ta đến đây mới nhận ra, hàng quán đã mở khá nhiều, nếu chúng ta chen vào, tất nhiên sẽ giành giật mối làm ăn của người khác. Làm vậy quả thực không hay cho lắm. Bởi vậy ta mới tìm đến ngươi để hỏi thăm. Nếu Đại thúc cảm thấy không ổn, vậy ta đành qua hỏi thăm các nhà khác vậy.”
Lý Đại Niên đâu dám để nàng rời đi? Hắn vội vàng giữ Lê Tường lại, bày ra thái độ hết sức thành khẩn, hỏi cặn kẽ chuyện về thứ tương thượng hạng kia.
Vốn dĩ, các học sinh trong học viện này chẳng hề thiếu tiền, một hai đồng bối đối với bọn họ không đáng kể.
Trước kia, bánh ngô của hắn bán không được bao nhiêu. Mãi đến khi hắn nảy ra ý dùng hoa quế để hấp bánh, việc làm ăn mới khởi sắc đôi chút.
Tuy nhiên, cách dùng hoa quế hấp bánh này lại dễ dàng bị người khác bắt chước. Chẳng hạn như sạp bán bánh kê, bánh gạo ngay bên dưới, họ đã học theo công thức này, kéo đi không ít khách quen của hắn. Bởi vậy, loại tương mỡ vàng này chính là thứ hắn cần nhất lúc này.
Hắn muốn mua ngay một ít, để củng cố thêm lượng khách hàng quen thuộc.
“Tiểu cô nương, ta thực lòng muốn mua tương mỡ vàng của nhà ngươi. Ngươi xem, có thể giảm bớt cho ta chút ít được không?”
Bốn mươi đồng bối, nghe quả thực quá xót xa!
Lê Tường trầm ngâm giây lát, rồi mới gật đầu đáp: “Đại thúc, ngươi là khách hàng đầu tiên của ta, xem như mở hàng lấy may, ta sẽ chiếu cố ngươi một chút. Còn ba mươi tám đồng bối một cân, ngươi thấy sao?”
“Ba mươi tám… là ba mươi tám đồng ư?”
Lý Đại Niên nhẩm tính: một cân tương đại khái có thể phết được năm, sáu mươi lần. Căn cứ theo cách bán vừa rồi, chỉ mua một cân này thôi, hắn đã có thể thu về một khoản lợi nhuận không nhỏ.
“Được, ba mươi tám thì ba mươi tám vậy. Tiểu cô nương, ngươi mang theo bao nhiêu tương ở đây?”
Lê Tường chỉ tay về phía hai chiếc sọt đặt bên đường đối diện: “Tương đặt ở đằng kia, phụ thân ta đang trông chừng. Tổng cộng có khoảng mười đến hai mươi cân, đều được bảo quản cẩn thận trong bình gốm.”
“Vậy ta lấy trước ba cân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Đại Niên đã hạ quyết tâm, lập tức hành động cũng dứt khoát hơn nhiều. Hắn đếm đủ một trăm mười bốn đồng bối, trực tiếp đưa cho Lê Tường.
Sau khi hai người ước định rõ ràng nơi giao nhận hàng, Lê Tường cùng phụ thân mới rời khỏi học viện Bạch Hạc.
Kỳ thực, những lời nàng nói với Lý Đại Niên lúc nãy vẫn chưa được trọn vẹn ý tứ.
Thực chất, nàng đã nhìn ra trên con phố này có ít nhất bốn năm sạp hàng đã chiếm lĩnh phân nửa thị trường bán đồ ăn nhẹ. Nếu nàng tùy tiện xen vào, rất có khả năng sẽ đắc tội với không ít người.
Với hoàn cảnh gia đình nàng lúc này, quả thực không thể chịu nổi dù chỉ một chút sóng gió.
Bởi vậy, tuy chưa bán hết số tương mang theo, nhưng có thể tìm được một mối khách hàng lâu dài, trong lòng nàng vẫn cảm thấy mừng rỡ khôn nguôi.
Mà Lê Giang – người gánh vác việc nhà – hiển nhiên còn vui hơn nữ nhi một bậc. Suốt dọc đường, không biết ông đã sờ vào túi tiền kia bao nhiêu lần rồi.
“Tương Nhi, nếu không bán ở ngoài học viện, vậy số tương còn lại chúng ta phải làm sao đây?”
Lê Tường vừa âm thầm quan sát những quán nhỏ mọc lên rải rác trên các con hẻm ngang dọc trong trấn, vừa trấn an: “Phụ thân, người không cần lo lắng. Thứ tương này có thể bảo quản được đến hai ba tháng lận. Dù bây giờ không bán hết, cứ chờ thêm vài hôm nữa, khi Lý đại thúc tiêu thụ hết số hàng kia, chúng ta lại mang qua cho hắn. Dù sao cũng chẳng cần lo lắng gì.”
“Có thể bảo quản lâu đến thế ư…”
Nghe nữ nhi khẳng định như vậy, Lê Giang đã thấy yên lòng hơn nhiều. Ông chỉ sợ để vài ngày là tương đã bốc mùi, nếu phải đổ bỏ số tương lớn như thế, quả thật quá khiến người ta xót xa.
“Phụ thân, người hãy tới tàng cây sung xanh kia nghỉ chân một lát. Ta muốn đi dạo quanh khu vực này, xem thử có thể bán thêm được chút tương nào nữa không.”
Kỳ thực, Lê Tường không muốn phụ thân nghe thấy những lời đàm phán giao dịch của nàng với người ngoài, nên mới tìm đại một cái cớ.