Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 385



Viên Ninh dẫn Lê Tường rẽ trái rẽ phải, đi vòng qua vài tòa điện nhỏ, cuối cùng lại xuyên qua một mảnh rừng trúc. Họ mới dừng lại bên ngoài một gian phòng tựa lưng vào rừng, trước mặt là một dòng suối trong vắt.

“Khởi bẩm Sư thúc, Lê gia cô nương đã tới.”

“Mời vào...”

Chỉ nghe thấy một thanh âm vô cùng ôn hòa, dù chưa thấy bóng người nhưng Lê Tường đã cảm thấy dâng lên một chút hảo cảm với Tĩnh Từ sư thái này.

“Lê cô nương, người cứ vào đi, Sư thúc đang chờ người bên trong.”

“Đa tạ sư phụ Viên Ninh đã dẫn đường.”

Nàng đẩy cửa phòng, đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai.

“Đi sang bên phải.”

Nương theo lời chỉ dẫn của thanh âm kia, lúc này Lê Tường mới được diện kiến Tĩnh Từ sư thái trong truyền thuyết.

Khác biệt với những ni cô thường thấy, dẫu người đã cạo hết mái tóc xanh, nhưng vẻ đẹp tuyệt trần ấy vẫn không hề suy suyển.

Thân hình trông chỉ khoảng tam tuần, đôi lông mày thanh tú tựa như nét họa trên núi xa mờ, ánh mắt trong veo như suối nguồn, khiến lòng người lập tức trở nên an tĩnh.

Lê Tường bị dung mạo thoát tục của người làm cho kinh ngạc, nhất thời quên cả phép tắc chào hỏi.

“Lê cô nương, mời người lại đây an tọa.”

Lê Tường lấy lại tinh thần, sau đó có chút ngượng ngùng ngồi xuống đối diện với Tĩnh Từ sư thái. Gian nhà tre này tọa lạc tại một nơi cực kỳ nên thơ, xung quanh là rừng trúc xanh rì, một dòng suối trong vắt chảy róc rách.

Nơi hai người an tọa có ba mặt cửa sổ rộng mở, đưa tầm mắt ra xa có thể ngắm được non xanh, nghe được tiếng suối, và thưởng thức bóng râm mát lành của trúc. Một ly trà xanh còn đang bốc khói nghi ngút được đặt ngay trước mặt nàng.

“Sư thái quả là người tao nhã thanh lịch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chẳng qua chỉ là nhàn rỗi chẳng có việc gì làm mà thôi. Lê cô nương, hôm nay bần ni mời người đến đây là vì món Tào phớ.”

Tĩnh Từ không thích vòng vo, người trực tiếp đi thẳng vào ý chính: “Bần ni muốn mua lại công thức làm Tào phớ.”

Vừa nhắc tới Tào phớ, Tĩnh Từ sư thái liền theo bản năng nuốt nước bọt. Nhận ra sự thất lễ, người vội bưng chén trà lên nhấp một ngụm để che đi vẻ ngượng ngùng.

Cuộc sống trên núi vốn đạm bạc, các tiểu ni cô trong miếu ngày thường chỉ dùng chút mì chay cùng nấm và rau xanh. Ngày hôm qua, khi bọn họ được nếm thử món Tào phớ bần ni mang từ thành về, vẻ mặt mừng rỡ như Tết đến, quả thực khiến người nhìn thấy phải cảm động và xót xa.

Thế nhưng, không thể phủ nhận món Tào phớ kia vừa ăn ngon lại vừa thơm nồng nàn. Nếu dùng nó làm đồ chay, chắc chắn sẽ là một món ăn chay vô cùng được yêu thích.

Hơn nữa, sau khi làm ra Tào phớ, nó lại có vẻ ngoài trắng nõn xinh đẹp, thật sự rất thích hợp để làm đồ chay.

Đương nhiên, việc người đề cập tới chuyện mua công thức này, cũng có một nguyên nhân rất lớn là chính nàng ấy thèm ăn.

Nếu hôm nay không thể mua được, chắc chắn lúc người muốn ăn lại phải đi vào trong thành, cực kỳ vất vả. Huống hồ, người cũng không thiếu tiền bạc, cho nên mới động tâm tư muốn mua công thức.

“Lê cô nương cứ việc ra giá đi.”

Vừa nhắc tới chuyện tiền bạc, không khí trang nghiêm thanh tịnh trong gian nhà tre lập tức bị xua đi vài phần Phật tính.

Lê Tường chưa vội đáp lời đồng ý hay từ chối. Sau khi trầm ngâm một lát, nàng mới cất tiếng hỏi: “Sư thái có thể đảm bảo sau khi ta nhượng lại công thức, quý miếu sẽ chỉ sử dụng nó trong nội bộ, tuyệt đối không truyền ra ngoài không?”

“Đó là lẽ đương nhiên. Nếu Lê cô nương vẫn còn nghi ngại, bần ni có thể lập khế ước cam kết.” Tĩnh Từ sư thái vừa dứt lời, người đã lập tức đứng dậy, lấy thẻ tre và bút mực, động tác quả là cực kỳ nhanh nhẹn.

Lê Tường: “……”

Giá cả còn chưa ngã ngũ, người đã chuẩn bị ký khế ước rồi. Quả nhiên là ta đã nhìn nhầm.

Vừa rồi ta còn tưởng rằng vị Sư thái này là người ôn hòa, lạnh nhạt, không ngờ Tĩnh Từ sư thái lại là người có tính cách nóng vội như thế.

“Đây, Lê cô nương, người xem qua đi?”