“Biểu tỷ, ngươi có nhớ bầy vịt mà người ta nuôi lúc còn ở trong thôn không? Mùa đông giá rét như vậy mà đám vịt đó vẫn dám bơi lội dưới nước lạnh."
"Chắc chắn là nhờ vào lớp lông dày trên cơ thể chúng. Thế nên ta mới nảy ra ý định làm sạch nhung lông vịt rồi nhồi vào vải xem sao. Nào ngờ lại thành công ngoài mong đợi!”
“A? Tùy tiện thử một chút đã làm được một đôi găng tay lớn đến thế này ư?”
Quan Thúy Nhi không nhịn được ôm gối đầu cười nghiêng ngả. “Ta chính là biểu tỷ của ngươi nha, làm sao có thể lừa được ta? Ha ha ha ha, ai da... khiến ta cười đến đau cả bụng.”
Muốn tặng cho Ngũ Thừa Phong thì cứ nhận đi, sao lại phải bịa đặt ra lý do đường hoàng đến vậy.
Lê Tường hậm hực cất đôi găng tay vào rương riêng của mình. “Ta gọi cái này là 'có qua có lại', xem như là sự hồi đáp.” Nàng đã ăn của người ta nhiều đường hồ lô đến vậy, đáp lại bằng đôi bao tay mỏng manh này cũng là thỏa đáng rồi.
“Phải, phải, phải, biểu muội nói rất đúng. Ta sẽ giữ bí mật này cho ngươi.”
Lê Tường nhìn gương mặt tươi cười trêu chọc của biểu tỷ, biết khó mà chối cãi được. Thế nên, nàng cũng dứt khoát không thèm giải bày thêm. Nhưng ngẫm lại, nàng thấy may mắn vì đã âm thầm làm đôi găng tay này mà không để phụ mẫu hay biết.
Trong túi còn dư lại ít lông nhung vịt. Nàng quyết định tích cóp thêm vài ngày nữa, đợi đủ lượng sẽ may cho phụ thân đôi bao đầu gối. Phụ thân nàng quanh năm chài lưới ngoài sông, tất yếu mà mắc chứng phong thấp ở đầu gối. Cứ tới ngày mưa dầm hoặc khi tiết trời trở lạnh, đầu gối Người lại đau nhức. Nếu có thêm đôi bao đầu gối này, Người chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều phần. Nàng vừa nghĩ xem nên chọn loại vải màu gì là phù hợp nhất, thì đã chìm vào giấc ngủ miên man tự lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Song, ngay ngày hôm sau, nhịp sống của nàng lại trở nên gấp gáp hơn bội phần. Đừng nói tới đôi bao đầu gối kia, ngay cả đôi găng tay trong rương cũng bị nàng quên khuấy đi. Ròng rã suốt bảy ngày, nàng mới có thể thuần thục truyền thụ cách làm tào phớ và đậu hũ cho hai vị bếp sư được phái đến từ trên miếu.
Vì có họ ở đây, tiệm chỉ có thể sử dụng hai chiếc nồi để thay phiên nấu nướng, khiến mọi người bận rộn tối mày tối mặt. Cũng may, giờ đây họ đã học thành, có thể trở về sơn môn báo cáo lại. Vài ngày trôi qua, đã tới ngày cuối tháng, khi ấy tiệm nhà nàng sẽ chuyển tới tửu lâu mới, nơi đó rộng rãi, có tới tám bệ bếp, nhất định sẽ dư dả cho việc sử dụng.
Hôm nay, tấm bảng hiệu mới của tửu lâu cũng đã hoàn thành, đích thân người ta đưa tới. Họ còn giúp Khương Mẫn và những người khác treo bảng hiệu cùng thẻ bài thực đơn lên tường, đồng thời phủ sẵn một lớp lụa đỏ lên trên, chỉ chờ ngày khai trương vén xuống là xong. Bàn ghế bên trong tửu lâu cũng được thay mới hơn phân nửa. Lê Tường còn chọn thêm nhiều loại cây xanh dễ nuôi trồng để bày biện, khiến tửu lâu trông tươi tắn, rực rỡ và tràn đầy sức sống hơn hẳn trước kia.
“Tiểu muội, ta vừa ra sau xem nhà xí và phòng tắm mà muội thiết kế, quả thực rất tiện lợi và dễ dùng. Cái đầu bé tẹo như quả dưa chuột này mà không ngờ lại lắm ý tưởng khôn ngoan thật. Vậy muội còn nảy ra sáng kiến nào khác không? Ví như thứ gì đó phù hợp với cái bụng càng ngày càng lớn của tẩu tử muội chẳng hạn.”
Lê Tường cười thần bí, ra vẻ muốn chọc ghẹo huynh ấy.
“Đúng là ta đã nghĩ đến chuyện này rồi, đang cho người làm, huynh cứ kiên nhẫn chờ mấy ngày nữa sẽ thấy.”
“Đã cho người làm rồi ư? Nha đầu này thật là giỏi giang, thảo nào tẩu tử muội lại yêu thương muội đến thế.” Lê Trạch thò tay vào trong n.g.ự.c áo, lấy ra hai chiếc hộp gốm nhỏ nhắn. “Đây là chút quà mọn hôm qua tẩu tử muội tới Phù Dung Các chọn mua cho muội. Nàng biết muội thích những thứ mộc mạc, bởi vậy đều chọn món rất thanh nhã. Đây là phấn mặt, còn đây là son môi, tiểu muội muội có biết cách dùng không?”
“Đương nhiên là biết.”
Nàng có tới cả một ngăn tủ chất đầy son phấn, trong những ngày sinh bệnh, ít nhiều nàng cũng nhờ chúng giúp gương mặt tươi tắn hơn, tránh khỏi vẻ nhợt nhạt, ốm yếu.