Sáng sớm đã có món điểm tâm thịnh soạn, hiển nhiên tâm tình của ai cũng vui vẻ. Kim Vân Châu ăn hết một chén lại thêm một nửa nữa. Sau khi ăn xong, nàng lập tức trở về phòng ôm sách đọc, hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện quay về tòa nhà của bọn họ.
Lê Trạch thật sự có chút không tài nào đoán được tâm tư thê tử. Nàng không đề cập tới chuyện trở về tòa nhà cũ, cũng không nói rõ sẽ ở nơi này bao lâu, mà hắn thì lại không tiện mở lời hỏi.
"Kim Hoa, ngươi về tòa nhà mang những đồ dùng mà phu nhân cần tới qua đây, cả một ít sách bình thường nàng yêu thích nữa."
"……"
“Cô gia, tiểu thư nên về chính viện nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn đôi chút. Ngài không thể chỉ vì muốn hiếu thuận với phụ mẫu mà đành lòng để tiểu thư bụng mang dạ chửa phải sống ở nơi này. Căn phòng nơi đây quá đỗi chật chội.”
Vẻ mặt Kim Hoa đầy khó chịu và uất ức thay chủ nhân.
Lê Trạch nghe xong, chỉ biết cười khổ.
“Ngươi tự mình vào hỏi ý tiểu thư đi, xem nàng có muốn quay về phủ hay không.”
Kim Hoa bĩu môi, sau đó rón rén bước vào phòng thăm dò tiểu thư. Vừa đặt chân vào, nàng ta liền kinh ngạc: Vật kê dưới lưng tiểu thư là thứ gì? Dường như dựa vào rất dễ chịu. Trước kia tiểu thư vẫn than phiền, tìm một tư thế đọc sách thoải mái quả thật gian nan. Vậy nên bây giờ là...
“Tiểu thư?”
“Là Kim Hoa ư? Ta đang định tìm ngươi. Ngươi trở về phủ thu dọn những vật dụng thường ngày ta cần mang đến đây. Còn nữa, đừng quên mang theo cuốn Trung và cuốn Hạ của bộ Uyên Ương Ký, buổi chiều ta muốn xem.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu thư, người quả thực đã khác xưa rồi.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau quay về lấy đi!”
Kim Vân Châu thúc giục, Kim Hoa chỉ có thể thở dài thườn thượt rồi rời ra ngoài sân.
Sau đó nàng ta lập tức trở về Kim phủ, thu dọn các món đồ cần thiết của tiểu thư: son phấn, xiêm y tơ lụa, áo cánh, cùng các loại truyện thơ nữa… Tuy nhiên, khi nhìn thấy đống hành lý chất cao, nàng ta mới sực nhớ ra căn phòng nhỏ bé ở Lê gia làm sao chứa nổi chừng ấy đồ.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm đau lòng. Bao năm nay, tiểu thư chưa từng phải sống trong một gian phòng nhỏ hẹp như thế, chưa từng chịu đựng tủi hờn như vậy. Càng nghĩ, lòng Kim Hoa càng thêm uất ức. Hừ, cái gã cô gia này chỉ ỷ vào sự sủng ái của tiểu thư mà dám để tiểu thư rơi vào tình cảnh khốn khó này.
Tiểu thư cũng thật là! Nàng ấy vẫn chưa nói sự thật về thân phận cô gia với Lão gia bên kia nghe. Nhưng cả thành An Lăng đã biết chuyện này rồi, tiểu thư còn giấu diếm được bao lâu nữa?
Không thể được! Nàng ấy nhất định phải báo tin này cho Đại thiếu gia trước. Tiểu thư đang bụng mang dạ chửa, sao có thể chen chúc trong chốn chật hẹp như vậy?
Kim Hoa vừa thu dọn đồ đạc, vừa bí mật tìm người gửi tin về Kim phủ. Phủ có huấn luyện bồ câu truyền tin, chắc chắn chỉ vài ngày nữa Đại thiếu gia sẽ nhận được tin tức.
Kim Vân Châu hoàn toàn không hay biết về hành động của Kim Hoa. Nàng hiện giờ cảm thấy cuộc sống ở đây vô cùng thoải mái và dễ chịu. Tuy hậu viện tửu lâu hơi nhỏ, nhưng cách bài trí trong phòng vô cùng hợp lý, không hề có cảm giác chật hẹp, mà đồ ăn còn cực kỳ ngon miệng.
Nếu nàng ngại tiếng ồn, cứ lên căn phòng trên lầu ba là được, sau đó thoải mái dựa vào nệm giường êm ái ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Cảm thấy buồn chán? Lại lật giở Uyên Ương Ký. Cảm thấy buồn miệng? Ở đây sẵn có trái cây và đủ loại đồ ăn vặt. Quả thực là nơi an dưỡng cực kỳ thỏa mãn.
Lê Trạch thấy nàng thực sự tận hưởng cuộc sống nơi này, chứ không phải miễn cưỡng ở lại vì quan tâm đến cảm nhận của hắn, trong lòng hắn mới thực sự yên tâm. Hắn dặn dò Chưởng quầy Miêu vài việc rồi vội vàng rời khỏi cửa.
Lúc này, Lê Tường đang triệu tập nhân viên tửu lâu để họp bàn.