Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 406



Hắn vốn là một bếp trưởng có thâm niên, hiếm khi được người khác truyền thụ công thức nấu ăn cặn kẽ như vậy, nên hắn quyết tâm phải nắm bắt cơ hội này.

Lê Tường đứng bên cạnh hắn hướng dẫn tỷ lệ và cách trộn bột, tới khi thấy hắn làm không tồi, nàng mới chuyển qua bên kia chỉ dạy biểu tỷ và Đào Tử các món khác.

Biểu tỷ và Đào Tử cần phải học quá nhiều thứ. Tới tận bây giờ nàng mới truyền cho bọn họ mấy món lẻ tẻ trong cả kho tàng những món ăn nàng biết.

Mấy người bọn họ cứ thế vùi đầu vào rèn luyện trong phòng bếp, Lê Tường cũng liên tiếp dạy dỗ trong suốt hai ngày.

Khương Mẫn là người học nhanh nhất. Không chỉ xíu mại, bánh bao, sủi cảo, mà vài loại bánh đơn giản như bánh rán hành, bánh cuốn… y đều đã học gần như thành thạo.

Đào Tử, Hạnh Tử và Thúy Nhi, ba người bọn họ đã học được năm, sáu loại món ăn. Hiện giờ, các nàng vẫn đang nỗ lực luyện tập.

Thành quả luyện tập này, cả nhà đều phải ăn. Dù hương vị chưa ngon cũng đành tạm chấp nhận, rốt cuộc không thể lãng phí thức ăn được.

Lúc này Lê Tường đang bưng đĩa sườn xào chua ngọt do biểu tỷ tự tay làm, mang qua phòng để mời mẫu thân nếm thử, đột nhiên nàng nghe thấy nương nhắc đến chuyện gần đây không thấy tứ oa đâu.

!!!

Hình như hắn từng nói ba ngày nữa sẽ phải lên đường.

Lê Tường đặt đĩa xuống, nói với mẫu thân một tiếng rồi vội vã quay ra tửu lầu. Tiêu cục Vĩnh Minh nằm ngay cuối phố, nàng chẳng mấy chốc đã đi tới nơi.

Nàng đứng bên ngoài nhìn vào, không thấy bóng dáng nào, cũng may lúc này có hai vị tiêu sư bước ra. Nàng lập tức tiến lên dò hỏi một phen. Bọn họ cho nàng hay hôm nay không có đội ngũ nào khởi hành, nàng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sợ mình nhớ nhầm, Ngũ Thừa Phong đã sớm rời đi rồi.

Trên đường trở về, nàng đổi hướng, ghé qua chợ rau mua chút thịt thà. Dù sao thì, hiện giờ nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng đã cạn gần hết.

“Biểu muội, sao muội lại mua nhiều thịt đến thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quan Thúy Nhi vô cùng xót ruột, trong lúc tập luyện, bọn họ đã làm hỏng khá nhiều nguyên liệu, nhiều khi nàng tức giận đến mức chỉ muốn tự đ.á.n.h vào tay mình.

Giờ đây biểu muội lại mang về nhiều thịt đến vậy, chẳng lẽ nàng muốn giao công việc chế biến thịt cho hai tỷ muội bọn họ luyện tập?

Lê Tường ngại ngùng cười gượng.

“Thứ này không phải để các ngươi luyện tay nghề, ta có việc riêng cần dùng.”

Nàng lấy số thịt đã mua ra, cẩn thận tách mỡ và thịt nạc riêng biệt, rồi thái nhỏ cả hai phần. Sau đó, nàng băm nhỏ gần nửa chậu ớt cay.

Trong lòng Quan Thúy Nhi đã mơ hồ đoán được ý định của nàng.

Chắc chắn không phải làm món ăn cho người nhà dùng, nếu quả thực là vậy, biểu muội nhất định sẽ gọi các nàng cùng đến phụ giúp việc băm ớt.

Đằng này nàng lại ngượng ngùng không muốn nhờ cậy, tự ôm hết mọi việc vào mình, vừa nhìn đã biết nàng muốn làm món này cho người ngoài.

A ha, nàng ấy biết rồi… Hắc hắc.

Quan Thúy Nhi biết rõ nhưng không vạch trần. Hiểu được tâm tư này rồi, nàng ấy cần phải trở lại bệ bếp, tiếp tục luyện tập tay nghề nấu nướng.

Lê Tường chọn góc khuất sâu bên trong bệ bếp để hoàn thành công việc, nếu không phải người đặc biệt để tâm, ắt hẳn sẽ không biết nàng đang chế biến món gì.

Nhìn đám người trong phòng bếp đều đang bận rộn với công việc riêng, không ai để ý đến chiếc nồi của mình, nàng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Nàng băm nhuyễn ớt cay, gừng và tỏi, trộn đều chúng vào nhau, tiếp theo thêm chút muối vào ướp.

Bây giờ bắt đầu chiên mỡ heo trong nồi để lấy dầu. Chờ khi chiên xong, lượng dầu heo trong nồi đã đủ, nàng mới cho ớt cay, gừng tỏi đã băm vào phi thơm, sau đó mới đến lượt thịt nạc thái nhỏ.

Dùng lửa vừa xào trong chốc lát, đợi đến khi hơi nước bên trong bốc hơi hết, nàng thêm chút nước tương vào. Mùi cay nồng tỏa ra, thơm lừng đến mức mê hoặc lòng người.