Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 452



Quan lão đại đang ở trong sân bào gỗ, thấy ba người kia tìm đến tận cửa, trong lòng hoảng hốt không nhẹ.

“Các ngươi, các ngươi, tới nhà ta làm gì?!”

“Đại bá ơi, chúng ta sắp thành người một nhà rồi, ta không được tới nơi này nhận thân thích ư? Vả lại, ta ở trấn trên cũng nhàn rỗi không có việc gì, đến thăm ngươi cũng là chuyện tốt. Đại bá, lẽ nào ngươi không hoan nghênh ta?”

Lạc Trạch rất tự nhiên đưa hai huynh đệ vào trong nhà, sau đó còn tự mình dọn ghế an tọa.

Thanh âm nói chuyện của bọn họ không nhỏ, Chu thị và tân tức phụ đang ở trong nhà cũng nghe được động tĩnh bên ngoài nên lập tức đi ra.

“Trượng phu, bọn họ là ai?”

“Hắn, hắn chính là người ta vừa nói với nàng, là người sắp đính hôn với Thúy Nhi.”

Quan lão đại hơi chột dạ. Hắn cứ thấy dự cảm chẳng lành, dường như tiểu tử này đã biết được điều gì đó rồi.

Phu thê nhà Quan lão đại liếc mắt giao lưu, nhưng bọn họ lại không dám trực tiếp đuổi người ra ngoài.

“Đại bá ơi, chúng ta đã vất vả lặn lội tới đây, sao lại không có chén chè đường đãi khách? Dù gì cũng là nhà trai tới tận cửa thăm hỏi, sao lại sơ sài như vậy? Phiền đại bá nương đi nấu chút chè đường cho huynh đệ chúng ta dùng. Ha ha. Nhớ phải thêm ba cái trứng gà, bằng không Quan gia các ngươi cũng quá keo kiệt rồi đó.”

Lạc Trạch vắt chéo chân, mở miệng nói với tân tức phụ của Quan lão đại khiến nàng ta và Chu thị đều vừa thẹn vừa giận.

“Nói hươu nói vượn cái gì chứ! Bọn họ mới là phu thê!”

“Ôi chao? Hóa ra ngươi là tẩu tử mới cưới về ư? Sao dung mạo lại trông đứng tuổi thế kia? Ta còn tưởng ngươi là đại bá nương nhà ta đó.”

Hắn nói xong đột nhiên làm bộ cả kinh, nhìn về phía Chu thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phì phì, ngày thường đại bá nương chắc hẳn là lao tâm khổ tứ việc nhà lắm. Trên mặt lại có nhiều nếp nhăn như vậy, ta cứ tưởng ngươi là nãi nãi của Thúy Nhi đấy. Thật là, các ngươi không nói ta cũng nhìn không ra!”

Hắn dứt lời, cả ba huynh đệ đều phá lên cười, khiến Chu thị tức đến ngứa hết cả răng. Phàm là nữ nhân, nào có ai chịu nghe người khác chê mình già nua.

Nghe xong lời Lạc Trạch nói, bà ta lập tức chạy đi múc nước trong mộc dũng để soi gương xem có phải trên mặt mình quá nhiều nếp nhăn không.

“Trượng phu à...”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ. Quan lão đại có thể nói gì đây? Người ta có mắng bà đâu? Người ta chỉ bảo bà hơi đứng tuổi thôi.

“Thôi, thôi, đi làm chút chè đường và trứng đi...”

Hắn ta chỉ đành tạm thời nhún nhường. Nhìn bộ dáng bất cần đời của ba người kia, nói gì thì nói, hắn ta cũng không dám sẵng giọng đuổi người.

Ngay cả một đại nam nhân như hắn còn không dám trái lời, Chu thị cùng con dâu mới về nhà kia tự nhiên càng không dám cãi. Hai người đành phải ngoan ngoãn vào nhà bếp chuẩn bị nước đường, luộc trứng.

Ba huynh đệ Lạc Trạch mỗi người một chén, chỉ hớp vài ngụm, ăn vài miếng đã sạch bách.

Ăn uống no đủ, ba người lại rảo bước quanh sân, liên tục hỏi han chuyện này chuyện kia, hoàn toàn không có ý định cáo từ.

Cứ mỗi lần đôi phu thê kia cố ý lộ ý tiễn khách, Lạc Trạch liền lập tức nói hắn muốn thay Quan Thúy Nhi về thăm hỏi gia gia nãi nãi. Chưa gặp được gia gia nãi nãi, hắn tuyệt đối không chịu rời đi.

Chu thị sốt ruột không thôi, Lão thái thái và Lão gia đang lên núi gieo giống, khi họ trở về đã là giờ cơm rồi. Chẳng lẽ ba tên này còn định ở lại dùng cơm trưa tại nhà nàng sao?

Mới nãy mấy người đó đã ăn ba quả trứng gà, khiến nàng ta đau lòng gần chết, nếu còn dùng thêm bữa cơm trưa nữa, chẳng phải là muốn cắt đứt sinh lộ của nàng sao?

Thấy thời gian trôi qua từng chút từng chút, càng ngày càng gần giữa trưa, Lạc Trạch vừa ngơi nghỉ chốc lát liền đột nhiên cất lời.