Bảy trăm năm mươi đồng bối còn dư lại, được chia cho Trúc Thất và Nhị Sinh.
“Chúng ta phân phối theo công lao đóng góp. Các ngươi mới đến được nửa tháng, cho nên khoản tiền thưởng được chia này ít hơn mọi người. Sang năm, chỉ cần chịu khó nghiêm túc làm việc, chắc chắn sẽ được chia nhiều tiền hơn nữa.”
Tất cả mọi người đều kích động nắm chặt khoản tiền vừa được chia trong tay mà ríu rít lên tiếng cảm tạ nàng.
Tửu lầu mới khai trương hơn hai tháng rưỡi, mà bọn họ đã được chia một khoản tiền lớn đến vậy. Nếu làm đủ trọn vẹn một năm, chẳng phải số tiền được chia sẽ lớn đến mức khiến bọn họ phải phát điên lên sao?
Không ngờ có một ngày, cuộc đời bọn họ lại có bước ngoặt tốt đẹp đến nhường này.
Một đám người cầm hồng lợi vừa được chia, vui vẻ hớn hở trở về nhà.
Khương Mẫn cũng vậy. Sau khi rời khỏi tửu lầu, hắn mới không nhịn được mà rơi nước mắt.
Học nghề bếp ngần ấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được cầm nhiều tiền như thế. Nương tử nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
Rốt cuộc nhi tử cũng có thể theo bạn bè đồng trang lứa tới học đường để đọc sách, đây cũng là khát khao cháy bỏng bao lâu nay của nó.
Hắn không còn là tiểu đầu bếp chỉ biết nấu nướng mà không nuôi nổi gia đình mình trong miệng đám hàng xóm kia nữa!
“Trân Nương! Nàng mau tới đây nhìn xem!”
“Là vật gì vậy, trượng phu? Lại là món ăn ngon ư?”
Trân Nương cho rằng phu quân nhà mình lại mang theo đồ ăn thừa từ tửu lầu trở về. Nàng cười tủm tỉm đi qua nhận lấy cái túi.
Nhưng lúc mở ra, nhìn vào bên trong, Trân Nương đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Trượng phu, này, này là từ đâu ra?! Không lẽ ngươi lấy trộm từ tửu lầu?!”
Nhiều tiền như vậy, lại còn là ngân bối!
Trân Nương nhớ ngày hôm trước nhi tử nói muốn đi học đường, đã bị nàng ấy mắng cho một trận, còn nói nhà bọn họ phải giữ tiền lại để sửa chữa nhà cửa. Kết quả, nhi tử nhà nàng khóc sướt mướt chạy đi tìm trượng phu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng lẽ trượng phu vì muốn đưa nhi tử đi học đường, bí quá hóa liều, cuối cùng lại ra tay lấy trộm tiền ở tửu lầu?
Nhìn sắc mặt nàng ấy có chút tái nhợt, Khương Mẫn vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, ta đâu có làm loại chuyện thất đức đó. Nàng còn nhớ sáng nay ta nói muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ không? Chính là nó đó, hôm nay tửu lầu chúng ta chia tiền thưởng lợi tức!”
“Chia lợi tức?!”
Trân Nương ngây ngốc nhìn ngân bối trong túi tiền, nụ cười trên gương mặt nàng ấy càng ngày càng rạng rỡ, đôi mắt đỏ hoe lại rớt nước mắt.
Khương Mẫn biết nàng ấy khóc vì điều gì. Hắn vội vàng tiến lên ôm lấy tức phụ nhà mình, cùng nhau vào phòng ngồi xuống.
“Ta đã nói với nàng từ trước rồi, trà lâu chuyển thành tửu lầu là việc cực kỳ tốt, chủ nhân của chúng ta cũng là người cực kỳ nhân hậu. Đây mới chỉ là phần lợi tức của hai tháng rưỡi làm việc, nàng xem, đã được nhiều đến thế này, sang năm sẽ được chia trọn vẹn của cả một năm đó. Ta cứ cần mẫn làm việc, chủ nhân tuyệt đối sẽ không bạc đãi ta. Trân Nương, mấy năm nay đã ủy khuất nàng rồi, chỉ vì ta làm công việc này mà nàng bị người đời cười chê. Ngày mai ta sẽ trả dứt khoản nợ cuối cùng cho nhạc phụ, chúng ta có thể đón một năm mới thảnh thơi, an vui. Chờ qua Tết, ta sẽ thuê thợ tu sửa lại nơi ăn chốn ở, còn muốn đưa Viên Viên đi học tại học đường.”
Hài tử đang vui đùa bên ngoài, đại khái nghe gọi tên mình, lập tức chạy ùa vào.
“Phụ thân, nương? Tại sao hai người đều khóc?”
“Không sao đâu, hai mắt chúng ta bị cát bay vào mà thôi.”
Trân Nương vươn một tay ôm đứa con trai lên đùi mình, khẽ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó.
“Chờ qua năm mới, Viên Viên của chúng ta có thể đi học đường rồi, có vui không?”
“Thật ư?!”
Viên Viên trợn tròn đôi mắt nhìn phụ mẫu, thấy hai người đều gật đầu, nó lập tức hưng phấn nhảy khỏi đùi nương, vui sướng chạy khắp trong nhà.
“Ta được đi đọc sách rồi!!”
Nhìn đứa con trai hớn hở đến thế, trong lòng hai vợ chồng Khương Mẫn cũng dâng lên sự thỏa mãn chưa từng có.
Cuộc đời này... cuối cùng hắn cũng có ngày được ngẩng cao đầu tự hào.