Hừm… dường như cách này không ổn lắm, người ta còn chưa ngỏ lời ái mộ nàng mà?
Dù không nói ra, nhưng chàng biểu hiện rõ ràng như vậy, nương và biểu tỷ đều nhìn thấu, nàng cũng đâu phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên cũng đã nhận ra.
Lẽ ra lúc nãy khi chàng chưa đi, nàng nên giữ chặt lấy y phục của chàng mà hỏi cho rõ ràng mới phải.
Lê Tường do men rượu ngấm sâu, bắt đầu suy nghĩ viển vông, thậm chí nàng còn nghĩ tới chuyện vài năm sau khi hài tử ra đời nên đặt cho nó cái tên gì.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, nàng chỉ hận không thể tự vấn trách bản thân một trận, vì cơn say khướt đã khiến tâm trí nàng nghĩ ngợi những điều vẩn vơ, viển vông.
Cuối cùng nàng vẫn phải rời giường.
Lê Tường yên tĩnh mặc xong xiêm y, rồi tết xong hai b.í.m tóc. Lúc nàng soi gương, cảm thấy mình có chút quá đỗi mộc mạc, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, lẽ ra nên điểm xuyết thứ gì đó trên người mới phải.
Nàng mở hộp bảo vật của mình tìm kiếm. Trong đó có mấy món trang sức nho nhỏ bằng ngọc nàng mua trên phố, còn có đôi hoa tai nhỏ nhắn bằng ngọc trai mà nương đã đích thân đi cửa hàng bạc mua cho nàng.
Những thứ còn lại chính là trang sức đại ca và đại tẩu tặng.
Trang sức do đại ca và tẩu tử tặng quý giá hơn những món đồ nàng và nương mua về rất nhiều.
Ngoài chiếc vòng cổ ngọc như ý ban đầu, còn có các loại hoa tai, trâm hoa, trâm cài đầu tinh xảo. Món nào món nấy đều vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc là nàng vẫn không đủ can đảm để xỏ khuyên tai, nên không cách nào đeo chúng lên được.
Lê Tường tìm kiếm một lát, mới cầm một cây trâm cài búi tóc bằng san hô hồng, điểm thêm hai hạt ngọc trai lấp lánh rồi cắm lên đầu. Màu hồng tươi tắn nhìn vô cùng rạng rỡ. Nàng tạm thời không đeo vòng cổ, bởi nàng không thích cảm giác có vật gì đó cộm cộm nơi cổ họng.
Trên tay nàng vẫn đeo chiếc vòng tay vỏ sò mà Ngũ Thừa Phong tặng nàng từ trước và một chiếc vòng tay bằng bạc phụ mẫu làm cho nàng hôm sinh nhật.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng mới mở cửa đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biểu tỷ đã dậy từ sớm, nàng ấy đang nhặt rau ở sân ngoài.
Ngày mùng một năm mới không có lệ thúc giục người nhà rời giường sớm, cho nên cơ hồ mọi người trong gia đình vẫn đang say giấc nồng. Chỉ có Lê Tường và biểu tỷ thức dậy sớm mà thôi.
“Biểu muội, sao muội không ngủ thêm một lát nữa? Tối hôm qua muội hơi say rượu, đầu còn đau hay không? Để ta nấu chút canh giải rượu cho muội uống một chén nhé?”
“Không cần đâu, ta chỉ uống chút rượu gạo thôi mà, không hề gây hậu quả quá lớn.”
Lê Tường vào phòng bếp nhìn một chút, biểu tỷ đã chuẩn bị gần xong mọi thứ.
Ở nơi này, có tục lệ ăn bánh gạo vào ngày mùng một Tết, bọn họ không có tục lệ ăn bánh chẻo hay bánh trôi nước. Nhưng nàng thì có chứ. Nàng đã tới nơi này, hiển nhiên mùng một phải ăn một chút hương vị cố hương.
Bánh chẻo phải làm, bánh trôi cũng nên chuẩn bị, cái này gọi là trên mâm đầy đủ phong vị Bắc Nam. Huống hồ, trong nhà mình có nhiều nhân khẩu như vậy cũng nên ăn phong phú một chút.
“Biểu tỷ, vậy ngươi làm bánh chẻo, ta đi trộn nhân viên tử.”
“Ừm ừm!”
Quan Thúy Nhi ôm hành tây và cải trắng đã được rửa sạch sẽ trở lại phòng bếp, chuẩn bị băm nhân và làm vỏ bánh chẻo. Lê Tường mở ngăn tủ ra chọn năm quả táo.
Ăn nhiều bánh trôi nhân mè đen sẽ bị ngấy, nơi này lại không có đậu phộng nên không thể làm bánh trôi đậu phộng được. Nàng cũng chỉ có thể tìm việc làm vui, nặn một chút bánh trôi nhân hoa quả.
Mấy quả táo này đều do đại ca mua về nhà từ năm cũ. Hắn mua rất nhiều, nhưng đều là đại tẩu và phụ mẫu ăn thôi.
Tỷ muội Đào Tử chỉ nếm một quả đã không chịu ăn nữa, biểu tỷ cũng vậy, mấy người này quả thật cứng đầu vô cùng.
Nếu cứ vứt đám táo này ở đây, chưa nói tới chuyện bị hỏng, chỉ tính tới chuyện chúng nó bị khô héo, mất hết hương vị là nàng đã xót ruột vô cùng rồi.