Trước kia nàng ấy không nói ra, bởi vì nàng ấy cần phải kiếm tiền chữa trị cho nương nhà mình. Nhưng bây giờ vết thương của nương đã sắp khỏi, phụ thân và A Trạch cũng có tiền công ổn định.
Nàng ấy có nên nói thẳng với biểu muội, mình không cần tiền công nữa, làm vậy có được hay không?
Phỏng chừng đến lúc đó biểu muội sẽ nói nàng ấy quá khách khí rồi. Nếu nàng ấy nói không khéo léo, có khi còn khiến biểu muội giận dữ.
Gần đây đã có quá nhiều chuyện khiến biểu muội phải lo lắng rồi. Thôi, những lời muốn nói cứ đợi tửu lầu vượt qua cơn phong ba này rồi hẵng tính toán.
Nghĩ vậy, Quan Thúy Nhi lại nuốt những lời đang muốn nói vào. Chờ biểu muội viết xong, nàng ấy cũng đặt chiếc giày đã khâu hoàn chỉnh lên bàn và an vị trên giường.
Ngày hôm sau, tửu lầu nhà nàng vẫn bán món chay giảm nửa giá như trước, cả hoạt động trúng thưởng ngẫu nhiên nữa, vậy nên khách nhân chỉ tăng thêm chứ tuyệt không có xu thế giảm bớt.
Xung quanh đó, vẫn có kẻ đang nhìn chằm chằm tình hình nơi này, lập tức quay về bẩm báo. Chưởng quầy Hà cảm thấy da đầu mình như tê dại.
Gần đây, trong nội trạch nhà chủ nhân không ngừng náo loạn, tâm trạng của chủ nhân vốn đã cực kỳ kém. Lúc này, kẻ nào dám tiến lên tâu bày, chẳng khác nào tự rước lấy tai họa bị trách mắng.
Dù sao chủ nhân cũng từng nói, cứ chờ thêm hai ngày, Lê Ký kia nhất định sẽ không kiên trì nổi đâu. Cuối cùng, Chưởng quầy Hà quyết định cứ chờ tin tức từ bên kia xem xét ra sao, bẩm báo chậm trễ một chút cũng không hề hấn gì.
Chưởng quầy Hà đè tin vừa nhận được xuống, không lập tức báo lên cho chủ nhân nhà hắn.
Lê Tường chẳng buồn để tâm bọn họ nghĩ ngợi điều chi, trong lòng nàng chỉ có một mong muốn duy nhất là an ổn kinh doanh tửu lầu của chính mình.
Hai ngày nay, nhân lực tửu lầu nhà nàng thiếu thốn, may mắn thay tiệm thịt hầm đóng cửa, có tiểu cữu cữu và Lạc Trạch chuyển sang đây tương trợ.
Ba người bọn họ qua qua lại lại lo liệu việc bên ngoài, cũng khiến nàng bớt lo hơn rất nhiều, không cần phải quan tâm tới chuyện tôm hùm đất và cá bên kia nữa.
Đến lúc chạng vạng, một đợt tôm hùm đất mới lại được đưa vào tửu lầu.
Hiện giờ khoảng sân trước hậu viện chỉ còn chừa lại một lối đi nhỏ, tất cả bàn ghế đều đã được dọn đi, thay vào đó là la liệt các chậu gỗ lớn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một bên là tôm hùm đất đã ngâm một ngày, một bên là tôm hùm đất vừa mới được mang về.
Vừa trao xong phần thưởng cuối cùng, Lê Tường liền quay vào trong, cầm lấy chiếc rổ lớn gắp một mẻ tôm hùm đất ra ngoài.
“Sư phụ, tại sao người thanh tẩy tôm lại cần tới nhiều dụng cụ như vậy?”
Đào Tử thấy vậy, khó hiểu cất tiếng hỏi.
Vẫn như bình thường khi làm tôm, cần có rổ và kéo. Thế nhưng tại sao còn có thêm thứ gọi là bàn chải và thùng rác kia?
“A Thất, Nhị Sinh, hai ngươi mau lại đây, cùng ta học cách thanh tẩy tôm hùm đất.”
Lê Tường vừa gọi một tiếng, Trúc Thất và Nhị Sinh lập tức tiến lên. Kể cả khi bọn họ không hiểu tại sao rửa một con tôm cũng phải học, nhưng bọn họ lại tỏ ra cực kỳ nghe lời, chăm chú lắng nghe.
“Các ngươi có dám bắt con này không?”
“Có gì mà không dám chứ? Trước kia chúng ta thường trèo đèo lội suối, đã bắt thật nhiều những thứ kỳ kỳ quái quái kiểu này rồi.”
Trúc Thất duỗi tay đã nhẹ nhàng cầm lên một con tôm hùm đất. Con tôm hùm đất kia tung tăng nhảy nhót duỗi cái kìm muốn cặp hắn, lập tức bị hắn dùng một tay ấn chặt xuống, không thể nhúc nhích.
Lê Tường vừa lòng gật gật đầu.
Vì sao nàng lại chọn hai người bọn họ lên làm chuyện này? Bởi vì lá gan của hai người bọn họ đủ lớn.
Từ hôm qua khi tôm hùm đất về tửu lầu, cơ hồ không có ai dám chạm tay vào bọn chúng.
Nữ hài tử thì không nói, bọn họ sợ những con vật nhìn hung ác thế này, đây là tâm tính thường tình của phái nữ, có thể châm chước được, nhưng ngay cả mấy tiểu nhị khác cũng sợ, khiến nàng không biết nên nói gì mới tốt.