Gia quyến của quan chức phẩm cấp thấp chỉ được phép thêu một vòng tước văn thể hiện chức vị ở gấu váy. Địa vị cao hơn một chút, chẳng hạn như phu nhân Lý tri châu, thì được thêu lên tà váy, rồi đến bên hông, cổ tay áo, và cổ áo.
Liên Nghi Lan không có tư cách thêu tước văn lên cổ áo, vì vị trí đó chỉ dành cho các bậc Vương phi, Tôn sư. Thế nhưng, phẩm cấp của nàng ấy cũng không quá kém cạnh, bên hông và cổ tay áo đều được thêu tước văn bằng chỉ bạc sáng lấp lánh.
Vạn Trạch quốc tôn thờ Huyền Điểu và Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ cần nhìn thấy tước văn này liền biết rõ địa vị cao quý của chủ nhân chiếc váy. Chưởng quầy Hà, kẻ trông coi tửu lầu, vừa bước ra ngoài thấy cảnh này đã lập tức quỳ rạp xuống.
“Ngươi là Chưởng quầy Đông Hoa? Không cần câu nệ hành đại lễ như vậy, ta chỉ tới quý tửu lầu dùng bữa mà thôi. Mau đi phía trước dẫn đường đi.”
Liên Nghi Lan khẽ cười, nụ cười hiền lành ấy khiến Chưởng quầy Hà vơi bớt phần nào lo lắng. Hắn không dám chậm trễ, lập tức dẫn nàng ấy lên căn phòng có tầm nhìn tốt nhất trên lầu.
Khác hẳn hôm qua, hôm nay Liên Nghi Lan tới tửu lầu này lại đi kèm với hộ vệ uy nghiêm và nha hoàn tùy thân.
Vốn dĩ, mỗi khi nàng ấy ra khỏi phủ, bên người luôn có người hầu hạ và bảo vệ. Vả lại, lần này, nàng ấy xuất hành để đòi lại sự công bằng cho người nhà, hiển nhiên cần phải tạo ra một trận thế uy vũ, rầm rộ một chút.
“Chưởng quầy Hà, ngươi có hay, hiện giờ chủ nhân của các ngươi đang ở nơi nào?”
“Chủ nhân?”
Chưởng quầy Hà giật thót người, hắn ngước mắt lên, nhưng lại chạm phải đôi mắt lạnh băng tựa như nhìn vào tử thi kia. Sắc mặt hắn lập tức trở nên khuất phục, hắn vội vàng tiết lộ cơ mật rằng chủ nhân của mình sắp tới tửu lầu cho vị phu nhân này.
“Có lẽ chủ nhân của chúng ta tối hôm qua không được an giấc nên chưa kịp đến, nhưng muộn nhất là buổi trưa ngài ấy sẽ tới đây.”
Liên Nghi Lan khẽ bĩu môi, châm chọc nói: “Suốt ngày mưu tính những chuyện bất chính, không thể công bố ra bên ngoài, hiển nhiên là buổi tối khó lòng an giấc rồi, phải không, Chưởng quầy?”
“Ha hả ha hả……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưởng quầy Hà vô cùng xấu hổ, trên trán hắn đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Liên Nghi Lan cảm thấy chuyện này thật vô vị, làm khó một tên thuộc hạ như hắn thì có ích gì, nàng ấy cần phải tìm đúng chủ nhân đích thực mới có thể làm nên chuyện.
“Được rồi, ta không tới đây để thực cốt ngươi, sao ngươi phải sợ hãi đến vậy. Mau, mang thực đơn của quý tửu lầu qua đây, ta đã đói bụng rồi.”
Nghe được lời này, Chưởng quầy Hà quả thực có cảm giác như vừa được thoát khỏi cửa tử, hắn lập tức xoay người đi lấy thực đơn cho nàng ấy.
Liên Nghi Lan chọn lựa một hồi, rốt cuộc cũng không có hứng thú mấy, chỉ đành gọi hai chén canh gà đen hầm Đẳng Sâm.
“Không phải Đông Hoa tửu lầu các ngươi tự xưng là đệ nhất tửu lầu ở An Lăng sao? Sao lại có thể kém cỏi đến mức này? Thậm chí còn chẳng bằng được một nửa tài nghệ của A Tường muội muội, quả thực là… thật đáng hổ thẹn. Haizz…… Cứ mang hai món này lên đi, nhanh chân lên. Mặt khác, phiền ngươi đi tìm chủ nhân của ngươi qua đây. Ta có chuyện muốn cùng hắn luận đàm.”
“Vâng, vâng, vâng, Phu nhân chờ chút lát.”
Chưởng quầy Hà lau vội mồ hôi lạnh, hắn cuống quýt chạy trốn xuống lầu.
“A Vũ, thu lại ánh mắt sắc lạnh của ngươi một chút, đừng dọa người vô cớ.”
Hộ vệ mang theo bội đao đi theo phía sau Liên Nghi Lan lập tức đáp lời, sau đó y dứt khoát cụp mắt xuống, không nhìn bất kỳ ai nữa.
Tiểu Liên đứng bên cạnh, thấy cử chỉ của y thì cảm thấy thật hài hước, sau đó nàng ấy tiến sát bên cạnh chủ tử, lặng lẽ thầm thì điều gì đó.
Rất nhanh sau đó, hai chén canh đã được mang lên, và đi cùng với chúng, hiển nhiên là Thời lão gia, chủ nhân của tửu lầu.