Loại cảm giác này, hắn đã từng trông thấy khi Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi ở bên nhau.
Thế nên, liệu hắn có thể xem đây là dấu hiệu cho thấy quan hệ giữa hắn và nàng đã tiến thêm một bước hay chăng?
Ngũ Thừa Phong suy nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không hề hay biết Lê Tường đã trở lại.
“Tứ ca, ngươi đang mải nghĩ gì vậy? Tại sao mới ăn được có nửa chén cháo?”
“Bụng ta không đói lắm, chỉ ăn được chừng ấy thôi. Ngươi cứ đặt trên bàn đi, lát nữa nếu ta đói, ta sẽ dùng nốt.”
Lê Tường buông tay hắn ra, nói: “Trong sủi cảo có mỡ, nếu để nguội sẽ khó ăn, còn rất dễ đau bụng.”
Thân thể hắn giờ đang suy yếu, nếu còn bị đau bụng thì chẳng khác nào tự rước tai họa?
“Nếu không dùng nổi, vậy hãy chờ thêm một lát. Chén t.h.u.ố.c ta sắc cũng sắp xong rồi.”
Lê Tường thu dọn chén đũa, trở lại phòng bếp bận rộn thêm một hồi. Chờ khi nàng đã thu xếp xong xuôi phòng bếp, t.h.u.ố.c trong nồi cũng vừa đủ thời gian. Lúc này nàng mới đóng và khóa cửa phòng bếp lại.
Giờ đã khá khuya, nàng vẫn chưa tính toán sổ sách. Việc này không thể trì hoãn sang ngày mai, bởi nếu cứ kéo dài, công việc sẽ ngày càng thêm phức tạp.
Thế nên, sau khi đưa t.h.u.ố.c cho Ngũ Thừa Phong, nàng liền cầm cuốn thẻ tre ghi chép thường nhật của mình, an vị bên bàn và bắt đầu công việc cuối cùng trong ngày.
Ngũ Thừa Phong không hề quấy nhiễu nàng. Hắn ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, rồi lặng lẽ tựa vào đầu giường, chăm chú nhìn nàng.
Lê Tường đâu phải người bằng gỗ đá, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy sao có thể không mảy may động tâm?
Sau khi nàng viết sai liên tiếp ba con số, Lê Tường rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Mau dời ánh mắt đi chỗ khác, không được nhìn ta chằm chằm như vậy.”
“A……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng điệu ủy khuất kia quả thực không thể nào t.h.ả.m thương hơn.
Lê Tường không để tâm đến hắn nữa, nàng chuyên chú ghi chép xong xuôi các con số trong sổ sách của mình, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào Ngũ Thừa Phong đã tựa vào mép giường mà ngủ thiếp đi.
Cũng khó trách, bản thân hắn bị thương lại còn đang phát sốt. Cố gắng lắm mới dùng xong bữa, giờ đây e rằng đã không còn sức lực chống đỡ nữa. Thế nhưng tư thế ngủ tựa vào mép giường này lại không hề ổn thỏa, hắn cần phải nằm xuống mới có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Lê Tường đành phải nhẹ nhàng lay hắn tỉnh lại.
Khi bị lay tỉnh, đôi mắt hắn lập tức tràn đầy cảnh giác. Nhưng ngay khi nhìn rõ người trước mặt là Lê Tường, sự đề phòng trong mắt hắn lập tức tan biến, thay vào đó là niềm hân hoan rạng rỡ.
Chính ánh mắt chân thành này của hắn đã khiến Lê Tường ngày càng không thể chống đỡ nổi tâm tư của mình.
“Tứ ca hãy nằm xuống an giấc đi. Ta cũng phải đi nghỉ rồi. Nếu có bất cứ chuyện gì, ngươi cứ gọi một tiếng, ta ở ngay phòng cách vách sẽ nghe thấy.”
Nghe thấy Lê Tường muốn rời đi, ánh mắt đang rạng rỡ của Ngũ Thừa Phong chợt ảm đạm đi vài phần.
Hắn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng dễ dàng động đến miệng vết thương, khiến hắn lại đau đớn thêm một trận, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Lê Tường thấy rõ toàn bộ cảnh tượng ấy, trong lòng nàng vô cùng xót xa. Ngay lúc ấy, nàng chợt buột miệng, không rõ vì lý do gì, hỏi: “Về sau, ngươi có thể đừng đi áp tiêu nữa được không?”
“Hả?!” Ngũ Thừa Phong chưa kịp phản ứng lại.
“Ta nói, sau này ngươi có thể đừng làm việc ở tiêu cục nữa không? Ra ngoài tìm một việc khác tùy ý đi, hoặc không, hãy về tửu lầu của ta làm quản sự phòng thu chi cũng được. Hiện tại phòng thu chi ở tửu lầu chỉ biết dùng những cách thức cũ rích, không chịu đổi mới, ngày nào ta cũng phải làm lại sổ sách một lần, thực sự rất phiền phức.”
Sắc mặt Lê Tường vô cùng nghiêm túc, nàng không hề có ý đùa giỡn chút nào.
Việc nàng đề nghị Ngũ Thừa Phong đến làm quản sự phòng thu chi, cũng không phải là ý tưởng nông cạn, đột ngột nảy ra trong đầu nàng.
Kỳ thực, nàng đã cân nhắc chuyện này từ lâu. Ngũ Thừa Phong am hiểu chữ nghĩa hơn nàng, lại vô cùng thông minh, chắc chắn sẽ nhanh chóng tiếp thu được cách thức ghi sổ mới.