Lúc này nàng vẫn còn đang ấm ức vô cùng, nên không thèm đi theo vào phòng xem, chỉ trực tiếp qua phòng bếp chuẩn bị bữa sáng thôi. Bữa sáng cho cả gia đình hôm nay rất đơn giản, chỉ là một chén mì tương chua. Lần này, Yến Túc là người mang bữa sáng tới.
Nghĩa là, kể từ lúc Ngũ Thừa Phong tự mình rời khỏi phòng vào sáng sớm, liếc mắt nhìn Lê Tường một cái, sau đó cả ngày hôm đó hắn không còn gặp nàng lần nào nữa.
Trực giác mách bảo hắn có chút gì đó không thích hợp, nhưng hắn lại không biết điều không ổn đó nằm ở đâu.
Lê Tường vẫn còn giận dỗi chuyện buổi sáng, thế nhưng công việc phòng bếp bận rộn quá, lại khiến nàng quên mất những chuyện nhỏ nhặt này.
Hiện giờ khách nhân tới tửu lầu ngày càng đông đúc, lầu hai và lầu ba đã rơi vào tình trạng phải đặt trước mới có chỗ ngồi. Chưởng quầy Miêu đã từng tới hỏi ý nàng, liệu có nên mở thêm một tửu lầu nữa hay không, nhưng đề nghị đó đã bị nàng quyết đoán từ chối.
Tuy mục tiêu của nàng là mở một tửu lầu quy mô lớn bên trong thành An Lăng, để phụ mẫu có được cuộc sống an nhàn sung túc, nhưng trước mắt chưa phải thời điểm thích hợp.
Tay nghề của các vị biểu tỷ vẫn chưa đạt tới cảnh giới mong muốn, ứng phó một tửu lầu nhỏ kiểu này còn tạm ổn, nhưng nếu tiếp tục mở thêm một chi nhánh nữa, chưa kể đến vấn đề cần tìm nhân tài quản lý, chỉ riêng phòng bếp thôi cũng đã không thể phân chia nhân lực được.
Hiện giờ chỉ một tửu lầu mà nàng đã rơi vào tình trạng thiếu nhân lực. Không riêng gì quầy thu chi, trong phòng bếp cũng cần người mới. Người chạy bàn, tiểu nhị thì dễ tìm, tùy tiện ai cũng có thể làm, nhưng quầy thu chi và phòng bếp lại khác, nhất định phải tìm người đáng tin cậy.
Chuyện này không vội. Bây giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, đoạn đường sau này còn dài lắm, cứ đi từng bước, làm đâu chắc đấy, không thể mơ mộng cơ nghiệp tửu lầu có thể phất lên trong chốc lát.
Bận rộn một ngày trời, Lê Tường vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Mắt thấy sắp tới giờ đóng cửa, nàng vừa sắc t.h.u.ố.c xong xuôi, chuẩn bị đi nhìn người trong phòng kia một cái, đã thấy Kim Thư đang đứng chờ mình.
"Kim Thư?"
"A Tường tiểu thư, các vị cô gia đều đang ở tòa nhà chờ người đó."
Lúc này Lê Tường chợt nhớ ra đại ca đã trở về, song thân nàng vẫn đang an tọa tại phủ đệ của họ.
“Chờ ta sao? Có chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kim Thư khẽ gật đầu, nhưng nàng ta cũng không rõ đầu đuôi, chỉ biết Liên nhị tiểu thư có chuyện muốn thương thảo với Lê gia mà thôi.
Tuy nàng không để lộ quá nhiều tin tức, nhưng Lê Tường cũng đã đoán được đại khái nội dung câu chuyện.
“Được, vậy ngươi chờ ta giây lát, ta đi thay xiêm y.”
Lê Tường giao t.h.u.ố.c thang cho Yến Túc, dặn dò hắn trông nom Ngũ Thừa Phong trước, còn nàng cầm y phục của mình đi sang phòng khác thay rồi cùng Kim Thư rời đi.
Ngũ Thừa Phong chỉ thấy nàng bước vào lấy xiêm y rồi vội vã rời khỏi, ngay cả một câu cũng chẳng nói với hắn.
Việc này có chút chưa ổn thỏa...
Nên chi, trong lòng hắn sinh ra đôi phần bối rối.
Lê Tường lúc này lại không có tâm tư đâu mà để ý tới biểu hiện của hắn, nàng đang chuyên tâm nghĩ tới chuyện Liên Nghi Lan muốn trao đổi cùng Lê gia.
Sau nhiều ngày tiếp xúc qua lại, nàng đã cảm nhận rõ ràng sự hứng thú đặc biệt của Liên Nghi Lan đối với món đậu hũ gia truyền.
Nhất là sau khi nàng ấy biết rằng một cân đậu nành có thể sản xuất ra gần mười cân tào phớ, số lần nhắc tới món tào phớ trong ngày của nàng ấy cũng tăng lên nhanh chóng.
Lê Tường hiểu vì sao nàng ấy lại có biểu hiện như vậy. Phu quân nàng ấy là võ tướng, tướng công quan tâm tới việc lương thảo quân đội, là thê tử, nàng ấy tất nhiên cũng sẽ để tâm đến chuyện này.
Sáng ngày mai Liên Nghi Lan đã phải khởi hành rồi, cho nên hôm nay chắc chắn nàng ấy sẽ nói chuyện về công thức làm đậu hũ.
Nếu hỏi Lê Tường có ý kiến gì về việc này, nàng nhất định sẽ đồng ý bán.