Bên ngoài hạt đậu được bọc lên một tầng vỏ đường lóng lánh. Bây giờ chỉ cần đổ phần bột gia vị đã nghiền xong vào nồi, trộn đều lên là thành công.
Một đấu đậu tằm lớn được phân chia làm ba mẻ, một mẻ bọc đường ngọt, hai mẻ còn lại được chế biến theo vị thơm cay. Đúng lúc thực khách dùng bữa trưa, thẻ bài đồ ăn mới lập tức được treo ra bên ngoài quầy.
Vào buổi sáng, hiếm ai dùng rượu, phần lớn khách chỉ gọi bánh màn thầu hoặc các món làm từ bột mì. Nhưng đến giờ Ngọ thì khác, nhiều người cần bàn việc kinh doanh, hoặc bằng hữu mời nhau ẩm thực, đều tụ tập về Lê Ký Tửu Lầu. Khách nhân là nam giới chiếm đa số, đương nhiên tửu lầu cũng bán được nhiều rượu hơn. Lúc này, việc cho ra một món đồ nhắm rượu mới ắt hẳn sẽ hợp ý thực khách.
“Đậu thơm cay ư? Chỉ mười lăm đồng bối một đĩa, giá cả thật phải chăng. Tiểu nhị, mau dâng lên bàn ta một đĩa đậu này!”
“Ta thì muốn thử vị ngọt cay, cũng thêm một đĩa!”
Vì bấy lâu nay, phàm là món ăn nào do Lê Ký Tửu Lầu bày ra đều không hề tầm thường, nên thực khách đối với món mới này cũng chẳng hề hoài nghi. Các vị khách nhân đều tin tưởng hai món đậu tằm mới ra lò này, chẳng chút ngần ngại gọi thử. Họ thậm chí còn chẳng cần Chưởng quầy Miêu giới thiệu, đã từng bàn nối tiếp bàn đặt món.
Giá thành đậu tằm mua vào chỉ bốn đồng bối một cân, Lê Tường định giá bán ra không hề rẻ, nhưng bù lại, số lượng trong mỗi đĩa lại vô cùng đầy đặn. Một đĩa đậu chất cao như núi, khiến khách nhân hài lòng về mặt thị giác khi được bưng lên bàn.
“Hóa ra chỉ là đậu tằm…” Có vài vị khách nhân khi trông thấy món ăn lại không khỏi hơi thất vọng. Dẫu sao, đậu tằm là món ăn cực kỳ dân dã, đậu tằm tươi có thể xào, để lâu một chút thì phơi khô rồi chế biến. Tóm lại, đậu tằm là món ăn quanh năm suốt tháng, đã quá quen thuộc, khiến người ta thật sự khó mà dấy lên chút hứng thú nào.
Nhưng món đã gọi, mùi thơm lại nức mũi, dù trong lòng chưa hết ngần ngại, khách nhân vẫn muốn nếm thử một phen. Hầu như mỗi vị khách đều thử ngay hạt đậu tằm đầu tiên trên đĩa. Loại đậu tằm thơm cay này cực kỳ hợp khẩu vị của những thực khách uống rượu. Điều khiến họ vui mừng hơn cả là những hạt đậu tằm này, dù còn nguyên vỏ, lại có lớp ngoài giòn rụm, nhai càng lâu càng dậy mùi, dư vị lưu luyến vô cùng.
“Quả là mỹ vị!”
“Thơm lừng khó cưỡng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhấm nháp vài hạt đậu, rồi lại làm một ngụm rượu ngon, cảm giác sảng khoái đến tột cùng!
Món ăn mới được Lê Tường tung ra lập tức trở nên đắt khách. Những người đã nếm thử đều tấm tắc khen ngợi không ngớt, thậm chí còn có kẻ muốn đóng gói mang về thưởng thức dần. Tiếc thay, phòng bếp hôm nay chuẩn bị đậu tằm không nhiều, đành phải khéo léo từ chối yêu cầu đó.
Trên một gian nhã thất ở lầu hai, cũng có người gọi một đĩa đậu tằm thơm cay.
“Bạch huynh, người nếm thử xem? Ta cảm thấy loại đậu tằm này chính là món nhắm thượng hạng. Chẳng cần gọi thêm sơn hào hải vị, chỉ cần hai đĩa đậu này, ta có thể uống trọn hai cân rượu.”
“Huynh bớt lời khoa trương đi.”
Bạch lão bản chẳng thèm tin lời bằng hữu, tự mình gắp hai hạt đậu bỏ vào miệng. Lập tức, hai mắt hắn trừng lớn. Hương vị này quả thực nằm ngoài dự đoán, mỹ vị đến mức có thể sánh ngang với món thịt hầm danh tiếng kia.
“Ta đã bảo huynh không lừa rồi chứ?”
“Quả nhiên không tồi chút nào…”
Đây là lần đầu tiên Bạch lão bản ghé Lê Ký Tửu Lầu dùng bữa. Các món ăn khác hắn chưa kịp nếm qua, nhưng chỉ riêng món đậu tằm thơm cay đầu tiên này đã đủ khiến hắn kinh ngạc.
“Ta đã nói với huynh rồi, đồ ăn ở tửu lầu này chẳng hề thua kém các danh gia tửu lâu trong thành, mà huynh cứ nhất mực không tin. Huynh xem các món ở đây đi, chủng loại phong phú, hương vị lại tuyệt hảo, không chỉ có món thịt hầm, mà còn có các loại rau xào cũng rất hợp để làm đồ nhắm rượu. Ta đã thay huynh hỏi thăm qua rồi, mỗi ngày lượng rượu tửu lầu này cần cung ứng cũng phải đạt tới con số này……”