Dù nguyên vật liệu không quý giá, nhưng phần thủ công tỉ mỉ cùng sự chu đáo này, quả thực đáng để ta thêm tiền công.
“Tẩu tẩu có vừa lòng không?”
“Đương nhiên là vừa lòng!”
Kim Vân Châu lại vuốt ve chiếc giường thêm một hồi, sau đó đưa tay xoa bụng cười nói: “Tiểu Phúc Bao, Cô Cô ngươi đã chuẩn bị giường nhỏ cho ngươi rồi. Qua chừng nửa tháng nữa thôi, ngươi đã có thể an ổn nằm ngủ trên chiếc giường của riêng mình.”
Vừa dứt lời nàng có cảm giác bụng hơi tưng tức, song lại không hề để tâm. Bởi gần ngày lâm bồn, bụng nàng ngẫu nhiên sẽ căng lên như vậy, căng chặt một lát rồi sẽ thả lỏng. Bà đỡ và lang trung đều nói đây là tình huống bình thường.
Kim Vân Châu kéo Bà Bà đi lấy đệm giường nhỏ và khăn trải giường nhỏ đã chuẩn bị từ trước mang qua bên này.
Hai người hăm hở bắt tay vào việc trang hoàng chiếc giường nhỏ. Ngay cả mùng cũng được dùng vải dệt làm một bộ mới tinh.
Lê Tường đứng ngây người một lát rồi lại vào phòng bếp tiếp tục bận rộn công việc. Bên cạnh Tẩu tẩu đã có Nương là đủ rồi.
Nào ngờ, vừa qua chưa được một canh giờ, nàng đã nhìn thấy Nương hoang mang rối loạn chạy vào trong phòng bếp.
“Tương Nhi! Dường như Vân Châu muốn sinh rồi! Ngươi mau qua bên đó với nàng, ta đi mời lang trung và bà đỡ!”
Quan thị chỉ kịp dặn dò ta một câu, đã vội vã chạy đi ngay.
Lê Tường ngẩn người ra một lúc, lập tức giao phó công việc trong tay cho Đào Tử cùng các đồ đệ rồi vội vã chạy vào phòng Đại ca.
Nào ngờ...
Hồi nãy, thấy bộ dạng Nương hoảng hốt như vậy, ta còn tưởng Tẩu tẩu đã xảy ra chuyện gì kinh khủng nên hết sức luống cuống chạy vào, nào ngờ, trong phòng lại yên ổn lạ thường, Tẩu tẩu còn đang đọc sách, thong dong vô cùng.
“Tiểu muội... chắc là bị dọa rồi chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kim Vân Châu nửa dựa vào trên giường, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi ta có ra chút m.á.u hồng làm Nương lo sợ đến mức hoảng hốt, không đợi ta kịp nói gì, Nương đã chạy mất rồi. Kỳ thật bụng ta không đau chút nào.”
“Thật sự không đau sao?”
Từ trước tới nay, bên cạnh ta hiếm khi có thai phụ, bản thân ta cũng chưa từng được chứng kiến cảnh sinh nở, chỉ loáng thoáng thấy vài lần trên màn ảnh.
Nhưng ta cũng biết, khi sinh nở, t.h.a.i p.h.ụ sẽ đau dữ dội lắm, bởi vì một đám người trên màn ảnh ai nấy đều c.ắ.n chặt răng, mồ hôi tuôn như mưa. Thế nhưng Tẩu tẩu chẳng có biểu hiện gì khác lạ, gương mặt nàng vẫn giữ vẻ thong dong, nhẹ nhõm.
“Thật sự không đau, chỉ là trong bụng từng cơn từng cơn căng cứng. Trước kia thi thoảng cũng sẽ bị như vậy, nhưng lần này hơi khác, sẽ thường xuyên co thắt hơn. Tiểu Phúc Bao cũng đá ta vài cước, có lẽ là hắn muốn đi ra xem chiếc giường mới của mình rồi.”
Thấy nàng vẫn còn tâm tình nói đùa, trong lòng Lê Tường cũng thả lỏng hơn đôi chút.
“Không đau là tốt rồi. Nghe nói sinh hài tử rất tốn sức, ta sẽ bảo Đào Tử nấu vài món tẩm bổ cho ngươi.”
Lê Tường không dám rời đi quá lâu, nàng cứ phải đứng trong phòng mới cảm thấy an tâm đôi chút. Cho nên sau khi nàng gọi Đào Tử lại phân phó vài câu là ngay lập tức trở về phòng.
Lúc này Kim Thư bị sai ra ngoài mua thứ gì đó đã trở lại. Nàng ấy vừa nghe chủ tử nhà mình sắp sinh đã sợ tới mức khẩn trương hơn Lê Tường rất nhiều.
Nàng ấy không chỉ dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, còn lấy ra túi đồ dùng cho sinh sản đã chuẩn bị từ sớm.
Trong đó có một hộp nhân sâm thái lát tỏ ra cực kỳ bắt mắt.
Kim Vân Châu: “……”
“Ngươi quá khoa trương rồi, đặt nhiều thứ ra vậy làm gì? Ta đã chứng kiến lúc trước Trương di nương sinh Thất muội muội rồi, nàng có cần dùng thứ gì đâu, vậy mà chỉ trong hai canh giờ đã sinh xong rồi.”
“Tiểu thư, lo trước khỏi họa.” Có một điều Kim Thư không dám nói.
Trương di nương sinh dễ dàng như vậy là vì bà sinh thai thứ hai, quá trình sinh thai đầu mất tới một ngày một đêm, chỉ là khi đó Tiểu thư còn rất nhỏ, nàng ấy không rõ mà thôi.