“Chà! 'Tiền vô như nước'!”
“Dù hơi phàm tục, nhưng quả thực vô cùng thích hợp để đặt tại tửu lầu.”
“Đại tư mã là võ tướng, có thể viết ra được bốn chữ 'Tiền vô như nước' này đã là phi thường rồi, ha ha ha!”
Đám đông vẫn một mực vây quanh xem xét tấm bảng hiệu kia, mãi cho đến khi bảng hiệu được mấy người tiểu nhị mang vào trong tửu lầu, bọn họ mới từ từ tản đi.
Lê Tường cho treo tấm biển quý giá ấy ngay giữa đại sảnh tửu lầu, thay thế cho tấm biển ‘Khách đến tựa mây bay’ cũ kỹ.
Biển đề chữ này có ấn ký của Đại tư mã, treo nơi sảnh lớn còn có tác dụng uy h.i.ế.p và răn đe. Quả nhiên, vừa treo lên, đại sảnh vốn dĩ náo nhiệt nay bỗng dưng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chén đũa va chạm chứ tuyệt nhiên không còn một tiếng trò chuyện nào khác.
May mắn Lý đại nhân chỉ tặng bảng hiệu rồi rời đi luôn, nếu hắn còn đi theo Lê Tường tiến vào, phỏng chừng khách nhân trong tửu lầu còn không dám động đũa.
Một chuyện lớn như vậy sẽ truyền đi thật nhanh. Chân trước Lý đại nhân vừa rời đi, chân sau tin tức này đã truyền tới khắp các tửu lầu khác.
Đương nhiên, Lê Trạch đang bận rộn trong cửa hàng của mình cũng thu được tin tức.
“Lão Hứa, hiện tại trong trướng mục của chúng ta có thể chiết xuất ra bao nhiêu ngân lượng?”
Lão Hứa phụ trách phòng thu chi nghe xong, trong lòng khẽ run rẩy.
“Chủ nhân, hiện tại nhiều nhất có thể chiết xuất ra tám ngàn ngân bối. Khoản chi bến tàu đã định ba ngàn, trên thuyền cần hai ngàn, những khoản đó tuyệt đối không được tùy tiện động vào.”
“Vậy có thể chiết xuất tám ngàn thì cứ rút hết ra cho ta.” Lê Trạch không hề nghĩ ngợi đã quyết định.
“Chủ nhân! Vì sao lại rút hết tất cả ra như vậy?! Nhỡ đâu bến tàu hoặc trên thuyền phát sinh biến cố, e rằng dây xích này sẽ đứt gãy...”
“Không cần lo lắng, sau này khi Chú Châu bên kia duyệt xong hàng có thể chuyển vào trong tiệm. Đến lúc đó chỉ cần đi giao hàng là thu được một khoản tiền, hoàn toàn có thể ứng phó những tình huống khẩn cấp.”
Lê Trạch đã kiên trì, lão Hứa phòng thu chi cũng không tiện nói thêm điều gì. Dù sao đây cũng là tiền của chủ nhân, người ta muốn lấy hay muốn dùng kiểu gì, lão đâu có tư cách ý kiến.
“Chủ nhân, vậy ngươi cần lúc nào?”
“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngày mai đưa cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tám ngàn ngân bối đổi thành kim bối cũng được kha khá, thế nhưng cầm món tiền này đi, sẽ gây một chút rắc rối cho vấn đề thanh khoản và tính toán sổ sách.
Hắn chuẩn bị dùng khoản tiền này để thương lượng việc chuyển dời tửu lầu với tiểu muội.
Nói đi cũng phải nói lại, muốn chuyển dời tửu lầu thì lẽ ra hắn phải là người nhận tiền mới đúng, cớ sao lại phải trích ngân lượng từ cửa hàng của mình mang qua đó? Chuyện này lại bắt nguồn từ ý nguyện của tiểu muội. Nàng vẫn luôn tâm niệm muốn mở rộng thành một đại tửu lầu.
Mục tiêu của tiểu muội rất rõ ràng, chính là mua một tòa tửu lầu trong nội thành, dẫn theo đồ đệ ngoan của mình bước vào đó, rồi sau này mở thêm hai nhà chi nhánh nữa, phát triển một cuộc sống an nhàn, thoải mái.
Song những tửu lầu lớn tại nội thành, giá cả lại không hề thấp. Cứ dựa vào quy mô hiện tại mà từ từ tích lũy, e rằng phải mất đến một hai năm mới có đủ ngân lượng.
Một hai năm nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng Lê Trạch ta lại không muốn tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Nói thật, về chuyện tửu lầu này, ngoại trừ lúc ban đầu, ta có giúp đỡ được đôi chút, và bỏ ra một khoản ngân lượng nhỏ. Về sau này, khi ta bận rộn với cửa hàng của chính mình, hầu như không còn thời gian để tâm đến việc buôn bán ở đây.
Từ trên xuống dưới, mọi công việc tại tửu lầu đều do một tay tiểu muội lo liệu. Hơn nữa, việc buôn bán của tửu lầu phát đạt như vậy, toàn bộ đều nhờ vào tài nghệ xuất chúng của tiểu muội. Bởi lẽ đó, mỗi lần nhận khoản lợi tức hàng năm, trong lòng ta lại không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Vừa lúc hôm nay quan phủ khen thưởng bảng hiệu, ta có đủ lý do để trở về nói rõ. Có được tấm bảng hiệu quý giá kia, tiểu muội vào nội thành mở một tửu lầu, chắc chắn không hề gặp vấn đề gì, cũng không sợ mấy kẻ mắt mù tìm tới gây sự.
Chỉ còn thiếu một chút ngân lượng? Cứ coi như ta cho nàng mượn, bằng vào bản lĩnh của tiểu muội, sớm muộn gì cũng sẽ làm nên đại sự.
Hiện tại ta có trong tay tám nghìn ngân bối, cộng thêm số bạc trong tay tiểu muội, chắc chắn đủ để mua một tửu lầu mới rồi sửa sang lại.
Cứ như vậy, đêm đó Lê Trạch trở về tửu lầu thật sớm.
Đương nhiên, vừa về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là vào thăm thê tử và nữ nhi.
Cả ngày đều bận rộn, điều hắn nhớ thương nhất chính là hai tiểu tổ tông trong nhà này.
Thế nhưng hôm nay hắn trở về không đúng thời điểm, hai tiểu tổ tông đều đang say giấc. Hắn chỉ dám ghé bên mép giường nhìn ngắm đôi chút, rồi lại khẽ khàng lùi bước, không dám quấy rầy.
“Đại ca? Sao hôm nay huynh lại trở về sớm như vậy?”
Ngày thường, trời chưa tối hẳn còn lâu mới thấy được bóng dáng đại ca.