Lê Trạch bộc trực nói rõ ý định. Hắn lấy cớ muốn chuyên tâm vào việc kinh doanh đá quý, từ chối việc hùn vốn mua lại tửu lâu cùng tiểu muội, mà thay vào đó, đề nghị cho nàng vay bạc với thân phận chủ nợ. Nói cách khác, một khi thâu mua được tửu lầu, nó sẽ hoàn toàn thuộc về tài sản riêng của một mình Lê Tường!
“Đại ca?!”
Tình nghĩa này quả thực quá đỗi nặng nề, khiến lòng Lê Tường không khỏi rối bời. Dẫu hai huynh muội vốn là người một nhà, nhưng trong chuyện tiền bạc, huynh đệ ruột thịt cũng nên sòng phẳng. Giờ đây, một khoản ngân lượng khổng lồ như vậy, đại ca lại nói cho vay là cho vay ngay. Nàng hiểu rõ, sở dĩ hắn làm như vậy chỉ là muốn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện bấy lâu, điều này thực sự làm nàng vô cùng cảm động.
“Nha đầu ngốc, chút việc này có đáng là gì? Chúng ta vốn là người một nhà. Chẳng qua ta chỉ có được tám ngàn ngân lượng này mà thôi. Ta tin rằng chỉ cần cho muội thời gian, muội có thể kiếm lại tám mươi ngàn, thậm chí là con số lớn hơn nhiều. Tóm lại, đại ca tin tưởng ở muội.”
Hai huynh muội đều là người bộc trực, không hề câu nệ chối từ qua lại. Lê Tường quả thực cần khoản tiền này, thế nên bọn họ lập tức thỏa thuận xong xuôi mọi chuyện và cùng nhau viết một cuộn khế ước.
Lê Trạch biết rõ, nếu hắn không chịu lập văn tự khế ước, tiểu muội nhất định sẽ không chấp nhận, vì vậy ngay từ đầu hắn đã đề xuất hình thức cho vay này.
Đối với thứ nhạy cảm như tiền bạc, dẫu tình cảm có sâu nặng đến mấy, cũng nên làm rõ ràng mới là lẽ phải.
Hai người đã thương lượng xong chuyện vay tiền, lại thảo luận về chuyện của Bát Trân Lâu, mãi cho đến nửa canh giờ sau, khi Yến Túc qua bên này gọi hai người qua dùng bữa, bọn họ mới ngừng trao đổi rồi cùng nhau trở về hậu viện.
Lê Trạch vừa ra đến sân, nghe được tiếng ríu rít của thê tử và nữ nhi, hắn lập tức vui mừng khôn xiết, thậm chí quên cả dùng cơm mà trực tiếp trở về phòng.
Hiển nhiên, Lê Tường không muốn trở thành kẻ dư thừa. Nàng trực tiếp trở về phòng bếp, lựa chọn bốn con lươn tươi, nấu món thịt lươn kho tàu, kèm thêm rau xanh và canh cá, rồi sai Hạnh Tử mang qua cho đại ca đại tẩu bồi bổ.
“Sư phụ, hôm nay có chuyện gì vui sao?” Đào Tử đi theo Lê Tường được một khoảng thời gian khá dài, cũng coi như hiểu rõ tâm ý của Sư phụ. Bây giờ nàng ấy liếc mắt một cái đã nhận ra cảm xúc vui sướng khó nén trên gương mặt Sư phụ.
“Chà, nhãn lực quả là tinh tường.” Lê Tường chỉ mỉm cười, nhưng nàng chưa định kể chuyện muốn thâu mua Bát Trân Lâu ra.
Chủ yếu là hiện giờ mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, thậm chí nàng còn chưa đích thân tới tửu lầu của người ta xem xét cặn kẽ, nói gì cũng còn quá sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng định ngày mai sẽ cùng đại ca đi xem xét tình hình cụ thể của Bát Trân Lâu rồi sẽ tính tiếp. Nghe đại ca nói, giá cả bên kia đưa ra cũng không quá đắt, nếu có thể mua lại, vậy thì nên sớm lập ước hẹn là tốt nhất.
“A Nhược, chốc lát nữa dùng cơm xong ngươi cùng ta đến phòng thu chi đi.”
A Nhược đang xới cơm, nghe vậy lập tức ngẩn người một lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng gật đầu đồng ý, đoạn đẩy nhanh tốc độ dùng cơm.
Việc ở phòng thu chi, Đào Tử và Hạnh Tử có muốn giúp cũng không được, bởi vậy sau khi dùng cơm xong, các nàng chuyển qua dọn dẹp phòng bếp, rồi an tĩnh trở về phòng mình thêu thùa may vá.
“Tỷ tỷ, ta muốn đi học tính toán.”
“Hả? Sao muội đột nhiên lại muốn học thứ đó?” Đào Tử ngây người một lúc, rồi chợt nhớ đến việc sư phụ vừa gọi A Nhược qua: “Chẳng lẽ ngươi muốn học vì chuyện của A Nhược sao?”
Nói đến đây, Đào Tử lập tức nhíu mày, nàng không thích muội muội có ý nghĩ so đo như vậy.
“Chúng ta cứ chuyên tâm theo sư phụ học nấu ăn là đủ rồi, học tính toán làm gì cơ chứ? Đó là do bản thân A Nhược vốn thông minh lanh lợi, hơn nữa từ nhỏ nàng ấy đã được tiếp xúc với chuyện này nên mới giỏi giang như vậy. Sư phụ coi trọng nàng ấy cũng là lẽ đương nhiên. Chúng ta không có bản lĩnh đó, cứ thành thật học nấu ăn đi. Nhớ phải nghe lời tỷ.”
Hạnh Tử: “……”
“Tỷ tỷ, ngươi có thể nghe ta nói hết rồi hẵng răn dạy được không? Tuy rằng đôi khi ta thấy A Nhược thân cận với sư phụ cũng sẽ nảy sinh chút ghen tỵ, nhưng ta không hề có ý so đo với nàng ấy.
Ta chỉ muốn nói, chúng ta học nấu ăn, về sau khẳng định sẽ cả ngày bận rộn nơi phòng bếp như sư phụ. Kiểu gì cũng phải tính toán những thứ cơ bản như dầu muối tương dấm, đúng không?
Việc tính toán chi phí những nguyên liệu, gia vị nấu nướng cơ bản như vậy, chắc chắn người làm đầu bếp cần phải thông thạo. Hơn nữa, ngày thường sau khi làm việc xong chúng ta cũng rảnh rỗi, chi bằng học thêm một chút, dù sao biết nhiều cũng không có hại.”
“Muốn học… Chẳng lẽ phải tìm Sư phụ?” Đào Tử vừa thốt lên đã tự mình phủ nhận: “Nhưng Sư phụ lại quá bận rộn.”