Ngũ Thừa Phong không ngờ chỉ nói vài câu đã đuổi được bà ta đi. Hắn còn tưởng rằng phải tốn công tốn sức, thậm chí phải động thủ mới có thể tống tiễn bà ta. Quả là hiếm thấy.
Chẳng lẽ người này đã thay tâm đổi tính rồi ư?
Sau khi xuống khỏi lầu, Kiều thị bỗng trở nên kỳ lạ, không chịu rời đi mà ngược lại, nhởn nhơ dạo quanh sảnh lớn, tìm một tiểu nhị để dò hỏi.
Chuyện bà ta hỏi cũng không phải gì quá bí mật, chỉ là muốn biết danh tính của chủ nhân tửu lầu này.
Lê Tường chưa từng dặn dò phải che giấu, thế nên bọn tiểu nhị đều thẳng thắn trả lời Kiều thị.
Kỳ thực, nếu Kiều thị biết chữ nghĩa, bà ta chỉ cần nhìn biển hiệu bên ngoài là đã nắm được tình hình ngay.
Nhưng cũng chẳng hề gì, lúc này bà ta đã hỏi thăm hết mọi chuyện từ miệng tiểu nhị rồi, và sau đó, bà ta sững sờ kinh hãi tới mức suýt không giữ nổi cái rổ trứng.
Một tòa tửu lầu lớn đến thế lại thuộc sở hữu của Lê gia đối diện! Tất cả đều là kẻ quê mùa, tại sao bọn họ có thể một bước lên mây?!
Nếu chuyện tửu lầu này là thật, vậy thì nhất định chuyện giữa tên tiểu tử thối tứ oa kia và nha đầu Tiểu Tường này cũng là sự thật không thể chối cãi!
Chậc, lâu ngày không gặp, không ngờ hai đứa này lại qua lại thân thiết đến mức này. Nói không chừng từ lúc còn ở trong thôn, bọn chúng đã thông đồng với nhau rồi.
Đôi mắt Kiều thị láo liên xoay chuyển, trong lòng lập tức nảy ra ý đồ khác. Bởi thế, bà ta cũng chẳng màng chiếm thêm chút lợi lộc nào nữa, cứ như vậy mà vác chiếc rổ cuống quýt trở về nhà.
Rất nhanh đã qua nửa ngày, Ngũ Đại Khuê bận rộn cả buổi sáng cũng quay về phủ chuẩn bị dùng cơm. Thế nhưng, khi hắn ta nhìn thấy trên bàn chỉ là một chén mì vụn thô sơ vô cùng đơn giản, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Chuyện gì đây? Ta nhớ rõ sáng nay trước khi đi ta đã đưa cho ngươi tiền mua thức ăn rồi mà.”
“Đúng đúng, chàng đã đưa rồi. Ta cũng đã mua thức ăn xong xuôi, chỉ là trên đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn, làm chậm trễ thời gian nên không kịp nấu nướng. Phu quân, chàng lại đây, ta có chuyện cơ mật muốn nói với chàng.”
Vẻ mặt Kiều thị tràn đầy hưng phấn, dường như thực sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Ngũ Đại Khuê liếc nhìn tiểu kiều thiếp, thấy nàng ta bĩu môi hờn dỗi, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ, hắn ta đang chuẩn bị từ chối thì lại nghe Kiều thị nói chuyện này có liên quan tới tứ oa.
Nghe được cái tên tứ oa, Ngũ Đại Khuê bỗng dưng hoảng hốt, thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đứa con này từ thuở lọt lòng đã khiến hắn chán ghét. Năm ngoái khi trở về nhà, bất cứ lúc nào hắn nhìn thấy, đứa nhi tử kia đều chỉ biết vâng vâng dạ dạ, bộ dáng hèn mọn chẳng khác nào chuột trong cống rãnh, quả thực không thể nào yêu thích nổi.
Trước kia, lúc Kiều thị đưa người nhà vào thành, bọn họ viện cớ tứ oa thiếu nợ, liền tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ. Thực tình, khi ấy hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng giờ phút này nghĩ lại, trong lòng lại sinh ra phiền muộn khó tả. Dù sao thì, tứ oa vẫn là cốt nhục của hắn...
“Thôi được, nói đi, lão tứ nó có chuyện gì?”
“Lão tứ ư? Hiện giờ nó đang có chuyện lớn!”
Kiều thị thuật lại tường tận cho trượng phu nghe những gì bà ta chứng kiến tại tửu lầu hôm nay, đoạn ngước nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mong chờ, mong hắn đưa ra được một chủ ý hay.
“Phu quân à, tứ oa là m.á.u mủ ruột thịt của chúng ta, nói gì thì nói, chúng ta cũng nên tới xem hôn sự của nó. Đoạn tuyệt quan hệ há chẳng phải cũng không cắt đứt được huyết mạch sao?”
Ngũ Đại Khuê vừa nghe đến bốn chữ Lê Ký Tửu Lầu, tâm tư đã lập tức động đậy.
Người có thể làm chủ một tòa tửu lầu trong thành, tất nhiên không phải gia đình giàu có tầm thường. Tuy lòng hắn khó chịu khi thấy nhà đối diện ngày xưa nay lại phất lên giàu sang hơn mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể kết thân với Lê gia, rồi leo lên con thuyền lớn lao này, sự khó chịu trong lòng hắn lập tức tan biến.
Xem ra đứa nhi tử này vẫn còn chút giá trị lợi dụng.
Cứ thế, đôi phu thê họ Ngũ lẩm nhẩm bàn tính trong phòng một phen, quyết định lúc chạng vạng, cả nhà sẽ cùng nhau tới tửu lầu tìm đứa con trai.
Kiều thị tính toán, hôm nay tửu lầu đang bày tiệc cưới, chạng vạng chính là thời điểm khách khứa đông đúc nhất, nếu mặt dày một chút, bà ta còn có thể kiếm được một bữa no bụng.
Ngũ Đại Khuê thì nghĩ, yến tiệc hôm nay chắc chắn có không ít ông chủ lớn đến uống rượu mừng, hắn muốn nhân cơ hội này đi xem thử có thể kết giao được người nào không.
Đương nhiên, điều quan trọng bậc nhất, chính là phải làm rõ hôn sự của nhi tử mình và Lê nha đầu.
Tới lúc chạng vạng, đôi phu thê ăn vận vô cùng trang trọng, đặc biệt là Kiều thị, bà ta lấy cớ không thể để trượng phu mất mặt, đã đường đường chính chính lấy vài món trang sức từ hồ ly tinh kia.