“Bà nội, mau dùng bữa đi!”
Quan Thành vội vàng gắp thức ăn nhồi đầy vào miệng. Các loại hương vị ngọt, mặn, cay đủ cả, hắn ta nhét đầy khoang miệng, chẳng thể phân biệt rõ ràng hương vị từng món, chỉ biết duy nhất một chữ: Ngon!
Ngày thường ở thôn quê, bọn họ làm gì có cơ hội nếm qua những mỹ vị này, ngay cả vào dịp ăn Tết cũng không dám phung phí đến thế.
Nhìn miếng thịt chiên kia đi, màu vàng óng ánh, lại xốp giòn như vậy, ắt hẳn đã hao phí rất nhiều dầu mỡ, nhà ai dám nấu kiểu này?
Còn cái thứ đồ bọc đường kia là món gì? Vừa ngọt vừa mềm, e rằng bách tính nghèo khó không cách nào mua nổi.
Cả nhà Quan gia cứ như thể bị đói khát đã lâu, bọn họ dùng tốc độ nhanh như chớp giật, loáng một cái đã quét sạch sáu đĩa thức ăn lạnh khai vị kia.
Cũng may Lê Giang đã liệu tính từ trước, sắp xếp bọn họ ngồi trong phòng riêng, bằng không bọn họ ăn uống ngấu nghiến kiểu này, mang tiếng là nhà mẹ đẻ của tân nương tử, e rằng sẽ làm mất hết thể diện.
Đợi đến khi món Phật Nhảy Tường được bưng lên cuối cùng, bụng của cả nhà bọn họ đã trương phềnh, chẳng còn nuốt nổi thêm một ngụm canh nào nữa.
Lúc này Kiều thị cũng chẳng kém cạnh bọn họ là bao, đã chén một bữa no nê. Ngũ Đại Khuê ngại bà ta làm hắn ta mất mặt, đã sớm chuyển sang ngồi một vị trí cách xa từ lâu.
Hắn ta tự cho rằng mình đã là người thành thị, cho dù trên bàn bày đầy món ngon, hắn ta vẫn có thể kiềm chế bản thân, ăn uống vô cùng văn nhã.
Thế nhưng, khi nhìn thấy món ăn cuối cùng được dọn lên, hắn ta cũng không khỏi thoáng ngây người.
Hương vị quả nhiên phi thường, nhưng mấu chốt lại nằm ở nguyên liệu bên trong!
Muốn biết cặn kẽ chuyện này, phải nhắc tới vị tiểu thư tính tình đỏng đảnh, kiêu căng trong nhà hắn. Khi nàng mang thai, đã nhiều lần bắt phu quân phải tới Bạch Thị Lương Hành mua hải sản quý giá về bồi bổ. Bởi vậy, Ngũ Đại Khuê chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sò khô và bào ngư quý hiếm đang nằm trong chiếc vò đó.
“Chậc chậc, Lê chưởng quỹ ra tay thật hào phóng nha, ta coi chỉ riêng nguyên liệu cho món Phật Nhảy Tường này thôi cũng đáng giá đến vài ngân bối rồi.”
“Vài ngân bối vẫn là quá ít ỏi. Ta mới nếm qua một chén đã hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi mình. Dẫu bỏ ra mấy chục ngân bối cũng đáng giá!”
Mấy vị khách nhân ở bàn bên cạnh cứ người một câu, ta một lời, đ.á.n.h giá món Phật Nhảy Tường này cao đến mức khiến phu thê Ngũ Đại Khuê nghe thấy mà trái tim cứ đập thình thịch không thôi.
Chỉ một món ăn thôi mà đã đắt giá đến thế, rốt cuộc tửu lầu này kiếm được bao nhiêu bạc? Mà người kiếm được tiền như vậy lại là nhi tức tương lai của bọn họ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phu thê hai người lén lút đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt đặt đũa xuống, rồi cùng hướng ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm lên lầu.
Bọn họ đã hạ quyết tâm rằng lát nữa nhất định phải ‘thương lượng’ thật kỹ càng với phu thê Lê gia.
Thật trùng hợp, nhà Quan gia vừa cơm no rượu say cũng nảy ra ý đồ tương tự.
“Tiểu Ngũ, ngươi nhìn xem, phụ nhân đang ngồi ở góc tường bên dưới kia, chẳng phải là người từng tới tửu lầu tìm ngươi sao?”
“Cái gì?”
Ngũ Thừa Phong buông đũa, cúi đầu nhìn xuống, lập tức tâm trạng hắn trầm xuống.
Hồi trước khi đuổi Kiều thị đi, hắn vẫn còn thấy lạ, còn tưởng bà ta đã đổi tính. Không ngờ bà ta trở về lại là để gọi thêm người đến.
Lần này phu thê bọn họ cùng nhau đến, khẳng định là nhắm vào hắn. Hắn phải nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi tửu lầu, bằng không để lâu thêm nữa, bọn họ gây rối sẽ thành ra chuyện không hay.
“Lão Phó, các ngươi cứ an tọa tại đây một lát, giúp ta để mắt tới xung quanh, đừng để kẻ nào gây chuyện. Ta xuống dưới có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Ngũ Thừa Phong chào hỏi bọn họ rồi lập tức bước xuống lầu, đi thẳng qua bàn tiệc của Kiều thị.
“Lão tứ……”
Ngũ Đại Khuê vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn ta, lão tứ phải có bộ dáng gầy gò nhỏ bé, luôn luôn co rúm sợ sệt mới phải. Nhưng người trước mắt này, thân hình tưởng chừng như mầm cây nhỏ đã trưởng thành, cao gần bằng hắn ta.
Dẫu cho trên gương mặt Ngũ Thừa Phong vẫn còn nét non nớt chưa tiêu tán hết, song khí thế bình tĩnh trên khuôn mặt kia, lại khiến người ta cảm thấy như đang đối diện với một thiếu chủ nhà giàu có.
Xem ra, nhi tử này không quá giống với tưởng tượng của hắn ta……
“Chắc là các ngươi đã dùng bữa xong rồi? Ra ngoài này một chút, ta có việc muốn nói với các ngươi.”
Ngũ Thừa Phong vươn tay tóm lấy Ngũ Đại Khuê, nửa đẩy nửa kéo hắn ta ra ngoài cổng lớn. Kiều thị chớp mắt, vội vã chạy đi tìm một tiểu nhị hỏi thăm nơi giải quyết sự riêng tư.