Sao có thể như thế được?
Quan lão bà tử không hề muốn tới khách điếm. Không muốn bỏ tiền ra chỉ là một chuyện nhỏ, chuyện khác chính là nếu hôm nay nhà bà ta ở khách điếm, chắc chắn ngày mai sẽ chẳng còn ai thèm chú ý tới bọn họ nữa.
Bởi vậy, bất kể thế nào, bà ta nhất định phải ở lại tiểu viện của tiểu nhi rồi tính tiếp. Đã ở gần đó, chẳng phải việc qua lại tửu lầu này sẽ dễ dàng hơn sao?
Bà ta đã hạ quyết tâm, liền ra hiệu bằng ánh mắt cho các nhi tử và nhi tức.
Ngay sau đó, người một nhà bọn họ đều mở lời cáo biệt Lê Tường, song Kiều thị lại xông vào, nịnh nọt cười nói: “Thông gia lão phu nhân đừng vội vàng rời đi như vậy!”
Bà ngoại thông gia!
Một đám người tựa như bị sét đ.á.n.h ngang tai, ai nấy đều kinh ngạc.
Lê Tường quả thực không nghĩ tới Kiều thị lại có thể trơ trẽn vô sỉ đến mức này, trong lúc nhất thời nàng giận tới bật cười.
“Kiều thẩm, hôm nay tửu lầu chúng ta có tiệc cưới, ta không hề muốn nói mấy lời khó nghe, cho nên mời ngươi tới từ nơi nào thì hãy trở về nơi đó đi.”
“Nha đầu này, ngươi thẹn thùng cái gì. Đã tới tuổi này rồi, bàn chuyện cưới hỏi là chuyện cực kỳ bình thường mà. Nếu ngươi có duyên với lão tứ nhà ta, lại có tình ý, chi bằng định hôn sự sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao.”
Nếu Kiều thị đã mất công tới đây, không kiếm được chút lợi lộc thì bà ta làm sao chịu bỏ đi?
Bà ta lập tức thân mật khoác lấy cánh tay Quan bà tử, bày ra bộ dáng vô lại không sợ trời đất, quyết tâm ăn vạ ở đây chứ không chịu rời đi.
Thế nhưng hiển nhiên bà ta đã nịnh nọt sai người, bà ta còn tưởng rằng Quan lão bà tử kia là kiểu mẹ vợ có thể tác oai tác quái ở nhà con rể, ai ngờ…
Lê Tường thực sự không nhịn nổi nữa, nàng trừng mắt, xoay người rời đi ngay.
Lúc này chắc chắn Tứ ca ngốc nghếch kia vẫn còn ở trên lầu, Kiều thị này, nhất định phải giao cho hắn tự mình đuổi đi mới được.
Thế nhưng nàng lên lầu tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, người muốn tìm thì không gặp nhưng lại gặp được vài vị lão bản đang muốn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đều là khách hàng lớn thường xuyên lui tới tửu lầu dùng cơm, hiển nhiên là Lê Tường phải tiến lên chào hỏi, còn tận tình làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, đích thân tiễn các vị xuống lầu.
Chờ tới khi nàng đưa mấy vị lão bản ra ngoài cửa lớn, nói xong lời từ biệt, đang lúc nàng muốn xoay người bước vào tửu lầu thì đột nhiên nghe được vài câu cãi vã lớn tiếng vọng lại từ cách đó không xa. Những âm thanh này vừa hỗn loạn vừa đầy những lời khó nghe.
Nàng đã quá quen thuộc với thanh âm của người bị mắng c.h.ử.i kia, bỗng chốc một ngọn lửa giận không tên nảy lên trong lòng, Lê Tường căm giận bất bình đi về hướng hai người nọ.
Lúc này Ngũ Đại Khuê đã nổi trận lôi đình, bởi vì mặc kệ hắn ta nói thế nào, lão tứ vẫn không đồng ý cho bọn họ tham gia vào hôn sự lần này, thậm chí con trai hắn ta còn không chịu gọi lấy một tiếng phụ thân nữa, trong giọng nói càng tràn ngập ghét bỏ, dường như có quan hệ với hắn ta là một chuyện cực kỳ khó chịu vậy.
“Ta chỉ nói đến đây thôi, ngày sau đừng để khi ta đến tửu lầu lại nhìn thấy các ngươi. Mối tình thân đã đoạn tuyệt, quan phủ cũng có ghi chép rõ ràng, muốn ăn đòn thì qua tìm ta, đừng có lấy cớ tới quấy rầy người Lê gia. Lần sau còn như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nương tay nữa đâu.”
Ngũ Thừa Phong vừa dứt lời, Ngũ Đại Khuê đã mắng to một tiếng tiểu súc sinh rồi giơ tay định tát hắn một cái.
Thế nhưng hiện giờ Ngũ Thừa Phong đã không còn là kẻ đáng thương nhỏ bé khi còn nhỏ chỉ biết nhịn đau lúc ăn đòn kia, hắn theo bản năng giơ tay lên chắn lại, rồi duỗi chân đá một cước.
Chỉ nghe ai ui một tiếng, tên Ngũ Đại Khuê thân hình tròn trịa kia trực tiếp bị gạt ngã trên mặt đất, phải ôm bụng lăn vài vòng mới bò dậy nổi.
Lê Tường vốn đang lo lắng lập tức nhẹ nhàng thở ra, nàng vẫn sợ hắn bận tâm tới phụ mẫu thân sinh ra mình mà đứng yên chịu bị người ta đánh.
“Tứ ca……”
Ngũ Thừa Phong cứng đờ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới khi hắn vừa ra tay đ.á.n.h kẻ kia lại bị người trong lòng nhìn thấy.
Đã vậy kẻ bị hắn đ.á.n.h lại là phụ thân, trong mắt người đời, loại chuyện này xem như một hành vi đại nghịch bất đạo.
Hắn có chút lo lắng về cái nhìn của Lê Tường, bởi vậy thật cẩn thận đi đến bên người nàng. Mãi cho đến khi hắn nhận thấy trong đáy mắt nàng không có chút chán ghét nào, nếu có chỉ là lo lắng, lúc này hắn mới yên tâm trở lại.
Hai người còn không kịp nói chuyện, Ngũ Đại Khuê vừa bò dậy lại nhào tới, trong miệng hắn ta không ngừng mắng Ngũ Thừa Phong là bất hiếu, là ngỗ nghịch.
Để tránh hắn ta làm Lê Tường thương tổn, Ngũ Thừa Phong đành phải túm chặt lấy hai tay hắn ta, giam cầm hắn ta ở trước người mình.
“Nha đầu Tường, ngươi xem với loại tình huống này, ta không đi vào nữa.”