Lê Giang đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để hôn lễ của nữ nhi xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
A Thất đã khắc sâu hình ảnh đôi phu thê này từ lâu rồi. Hắn vừa nhận nhiệm vụ đã chuyên tâm tới cửa lo chuyện tiếp khách của mình.
Đến tận lúc chạng vạng, khi chủ nhân sắp hành lễ bái đường, hắn vẫn không hề thấy bóng dáng hai kẻ quấy rối kia xuất hiện.
Trời dần dần tối, thực khách bình thường trong tửu lâu cũng đã tan gần hết. Hiện nay chỉ còn lại khách nhân tới nơi này chúc mừng hỷ sự của bà chủ nhà bọn họ.
Từng chiếc xe ngựa xa hoa nối đuôi nhau dừng lại trước cửa. Gần như quá nửa các vị thương gia, các ông bà chủ có tiếng tăm lẫy lừng trong thành đều đã tề tựu tại đây.
Dù ánh mắt A Thất nhìn người có chuẩn tới mấy thì cũng trở nên hoa mắt chóng mặt vì lượng khách khứa của hôn lễ hôm nay. Ngay lúc hắn đang tựa vào cạnh cửa chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bỗng dưng lại có một chiếc xe ngựa dừng ngay cửa tửu lâu.
Thoạt nhìn, chiếc xe ngựa này vô cùng mộc mạc, nhưng kích thước lại lớn hơn hẳn những cỗ xe ngựa thông thường. Có thể hình dung, thùng xe đủ dài và rộng rãi để một nam nhân vóc dáng cao lớn như hắn nằm duỗi thẳng chân mà vẫn cảm thấy thoải mái.
A Thất theo thói quen, tự mình bưng một chiếc ghế qua bên đó. Lại thấy mành che của xe ngựa được người vén lên, và một nam một nữ bước xuống.
Trong lòng A Thất chợt dấy lên mối nghi hoặc. Hai vị này là đôi phu thê mới thành hôn chăng? Chắc chắn là vậy, bởi lẽ vừa bước khỏi xe ngựa mà họ vẫn ôm ấp, quấn quýt không rời.
Hắn đã làm nghề này bao nhiêu năm rồi, gặp đủ các loại khách nhân, nhưng cũng chỉ thấy phu thê mới tân hôn là thân mật như vậy thôi.
Nhưng mà gương mặt của bọn họ cực kỳ xa lạ, mấy năm qua hắn luôn đón khách ở Lê Ký nhưng chưa từng thấy hai người này bao giờ.
"Xin hỏi, hai vị lão gia, phu nhân cũng tới chúc mừng hỷ sự của chủ nhân chúng tôi ư?"
"Hỷ sự ư..."
Đôi mắt nữ tử nọ lập tức sáng rực. Nàng quay đầu nhìn phu quân của mình, cất lời: "Chúng ta đến không sớm cũng chẳng muộn, thời điểm này quả thật rất vừa vặn. Nếu đã gặp đúng ngày vui của người ta, chi bằng chúng ta vào trong uống một chén rượu hỷ chăng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam nhân kia cười gật đầu đồng ý.
"Mọi chuyện cứ tùy ý nàng. Chỉ là, ta cần quay lại trong xe lấy chút lễ vật mừng."
A Thất nghe xong liền hồ nghi. Chẳng lẽ hai vị khách nhân này không biết hôm nay là ngày đại hỉ của chủ nhân y sao? Nếu chủ nhân không quen biết, cớ gì họ lại khăng khăng muốn vào uống chén rượu mừng?
"Không biết phu nhân và quý phủ đến từ đâu?"
"Ta? Ta là Ngọc Thị đến từ Hoài Thành."
Vừa nghe đến danh Ngọc Thị Hoài Thành, A Thất lập tức kinh ngạc.
Quả thật, Ngọc Thị Hoài Thành cực kỳ vang danh, đến mức toàn bộ quốc đô đều biết có câu chuyện về ba tỷ muội họ Ngọc gặp loạn chạy nạn đến Hoài Thành, sau đó nhờ vào tài trí hơn người, nghiên cứu ra loại nước sốt hải sản tuyệt diệu mà gây dựng được cơ nghiệp hiển hách.
Nếu quả là thật, vị nữ tử trước mắt ắt là đại nhân vật rồi!
A Thất vội vàng cung kính nghênh mời khách nhân vào tửu lâu. Sau đó, y ba chân bốn cẳng chạy vào trong báo tin cho Lê Tường.
"Chủ nhân! Bên ngoài có hai vị khách quý, tự xưng là người của Ngọc Thị Hoài Thành."
"Ngọc Thị!"
Đúng là vị tiền bối xuyên không mà nàng hằng ngưỡng vọng. Lòng Lê Tường đập thình thịch, vội vàng sửa sang lại y phục cùng tóc tai rồi bước lên lầu ba. Vừa rồi nàng bái đường, trải qua một hồi xô đẩy, xiêm y cùng tóc đã có phần tán loạn cả.
May mắn hôm nay là lễ kén rể, nàng không cần phải đội khăn voan đỏ, chỉ cần ngồi trong phòng chờ đợi hoàn tất thủ tục là có thể đứng dậy chiêu đãi khách khứa. Kỳ thực, từ rất lâu trước đây, khi nghe được câu chuyện về tỷ muội Ngọc Thị, Lê Tường đã cực kỳ mong muốn gặp mặt vị tiền bối đồng hương này. Nhưng Hoài Thành quá xa xôi, lại thêm bao nhiêu chuyện làm ăn cần nàng đích thân giải quyết, nên cuối cùng đành phải chờ đợi cơ duyên.