Lê Tường hoan hỉ gật đầu, nàng quay lại căn dặn A Thất phải tiếp đãi Ngọc Trúc và người kia thật chu đáo, sau đó mới bước ra ngoài chiêu đãi khách khứa.
Đêm nay Lê Ký Tửu Lâu còn rực rỡ và náo nhiệt hơn hẳn lễ thành thân của Quan Thúy Nhi năm xưa. Các vị chủ nhân lui tới nườm nượp, từng dãy xe ngựa đỗ dọc ven đường, kéo dài như vô tận.
Gần như tất thảy các thương hộ, gia chủ có mối quan hệ làm ăn với Lê gia đều dắt cả nhà đến chung vui. Thậm chí, ngay cả những bạn hàng và khách quen của Kim gia đối diện, cũng chẳng ngần ngại kéo đến tửu lâu này, kính dâng chén rượu mừng.
Cả tòa tửu lâu đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo, hương món ăn và mùi rượu thơm ngát bay xa tít tắp, quả thực đã dẫn dụ không biết bao nhiêu vị khách phàm ăn tục tử phải thèm thuồng.
Lê Tường và Ngũ Thừa Phong lần lượt đi kính rượu. Ban đầu, chén của hai người hoặc là nước, hoặc là rượu pha nước, vốn dĩ còn thong dong tự tại. Nào ngờ, sau một hồi kính trên kính dưới, mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Chẳng biết từ lúc nào, chén rượu trong tay tân lang tân nương đã bị người ta tráo thành bạch tửu thuần túy. Lập tức, một đám khách khứa ồn ào đòi hai người phải uống rượu giao bôi.
Lê Tường vừa uống xong đã cảm thấy choáng váng, đến cuối cùng, cả thân thể nàng gần như mềm nhũn, phải dựa hẳn vào người Ngũ Thừa Phong mới có thể hoàn thành nghi thức kính rượu.
Yến tiệc kéo dài tận nửa đêm mới chịu tan cuộc, đôi tân nhân cũng vì thế mà hồi phủ, quay về phòng tân hôn.
Ngũ Thừa Phong xem như còn may mắn, bởi những năm tháng làm tiêu sư áp tải hàng hóa xa nhà, hắn thường xuyên phải uống rượu giữ ấm cơ thể trong thời tiết giá lạnh, nhờ vậy tửu lượng đã luyện đến mức khá tốt. Lê Tường thì chẳng được như vậy, toàn thân nàng sớm đã mềm nhũn tựa cánh hoa, được trượng phu ôm đặt lên giường cũng không hề hay biết.
Tuy nhiên, chiếc giường tân hôn bị rải đầy táo và long nhãn, nằm lên cực kỳ khó chịu. Nàng ngủ không yên, xoay người qua lại một hồi, cuối cùng không nhịn được phải mở miệng than phiền. Long nhãn và táo chẳng hề lăn đi, trái lại động tác của nàng còn vô tình kéo vạt xiêm y trên người mình tuột ra.
Ngũ Thừa Phong bưng chén bánh trôi men rượu bước vào. Vừa đẩy cửa, hắn đã trông thấy cảnh tượng khiến mắt người ta như bị thiêu đốt. Ngay lập tức, chút rượu đã uống vào lập tức sôi trào, bốc lên ngùn ngụt khắp châu thân.
Không khí trong phòng bỗng chốc nóng như lửa đốt, bước chân hắn cũng trở nên nhẹ bẫng. Trong cơn kích động, hắn suýt đ.á.n.h đổ chén bánh trôi, phải vô cùng khó khăn mới đặt nó an toàn lên bàn nhỏ.
"Tường nha đầu..."
Ngũ Thừa Phong thề rằng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cất tiếng dịu dàng đến mức ấy, mềm nhẹ đến nỗi tựa như đã biến thành một người khác.
Lê Tường vẫn cứ loay hoay xoay trở trên giường, nàng đã bị những thứ cấn dưới thân làm cho khó chịu không tài nào chịu nổi. Nàng nheo mắt, nhìn thấy bóng người bên giường cũng chẳng thèm quan tâm đó là ai, sau đó dùng giọng điệu mềm mại, nũng nịu nói: "Vướng víu quá, chàng bỏ giúp ta một chút đi."
"Được được được, ta sẽ bỏ giúp nàng! Huống hồ chi là mấy thứ vớ vẩn này, nàng bảo ta dâng cả mạng sống cũng cam lòng!"
Ánh mắt Ngũ Thừa Phong vừa muốn ngắm nhìn, lại vừa không dám nhìn thẳng, nghẹn đến mức tơ m.á.u cũng bắt đầu rỉ ra nơi cánh mũi. Hắn chỉ đành quay đầu vơ lấy một chiếc khăn, hung hăng bịt lên mũi, sau đó mới đi qua dọn dẹp các loại quả trên giường.
Hắn nhặt được một đống lớn, còn có vài thứ bị Lê Tường đè dưới thân. Chờ đến khi mọi vật chướng ngại cuối cùng đã được dọn sạch, gương mặt Ngũ Thừa Phong cũng đã đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu.
Đúng lúc này, thân hình nhỏ nhắn trên giường lại bắt đầu làm loạn, đòi uống nước, uống xong lại kêu đói. Vị tân lang bị nàng chỉ huy xoay vòng vòng, mãi cho đến gần giờ Tý (gần mười một giờ đêm), phòng tân hôn của hai người mới chịu yên tĩnh trở lại.
Ngũ Thừa Phong dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc, lập tức phải chạy ra ngoài dội nước lạnh để làm dịu cơn d.ụ.c hỏa. Đến cuối cùng, hắn mới có thể leo lên giường. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn mới thật sự cảm thấy tảng đá lớn đã đè nặng trong lòng bao năm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Rốt cuộc hắn đã thành thân với Tường nha đầu! Lại còn là đêm động phòng hoa chúc. Chỉ cần nghĩ thôi, lòng hắn đã dâng lên một cỗ kích động khôn cùng.
Có điều tân nương đã chìm vào giấc say mèm, Ngũ Thừa Phong cũng không dám có bất cứ động tác thất lễ nào khác. Hắn chỉ đành đưa tay, kéo cô nương mà mình hằng thầm ao ước vào trong lòng, thầm hô lên một tiếng thỏa mãn.
Phải biết rằng, tuy hắn và Tường nha đầu đã từng có những cử chỉ thân mật vượt quá lễ giáo như hôn môi vài lần, nhưng họ còn chưa từng được ôm nhau. Đến cả nắm tay còn phải lén lút vụng trộm. Vậy nên... đây là lần đầu tiên hắn được yên ổn thoải mái ôm lấy người ngọc vào trong lòng.
Thật sự không biết diễn tả sao cho hết. Đó là cảm giác thỏa mãn viên mãn đang tràn ngập khắp nội tâm hắn.
Ngũ Thừa Phong định cứ thế ôm lấy nương tử vào lòng mà ngủ say, nào ngờ Lê Tường lại không chịu phối hợp. Chừng một nén nhang, nàng lại bắt đầu làm ầm ĩ một lần.
Nàng thoạt đầu đòi rửa mặt, rồi lại đòi tắm rửa, sau đó than phiền xiêm y trên người quá bó chặt, tự mình đưa tay cởi bỏ. Nào ngờ, khi vừa cởi được một nửa, nàng đột nhiên sửng sốt.
"Ưm... A... Tứ ca? Sao chàng lại nằm trên giường của ta?"
Lê Tường say tới mức mơ mơ màng màng, buông lỏng vạt áo nửa cởi. Nàng còn định tiến lại gần, tựa như muốn nhìn kỹ hơn. Cái dáng vẻ mờ mịt lại đáng yêu kia, nam nhân nào mà chống đỡ nổi?
Dù sao thì Ngũ Thừa Phong đã không thể chống đỡ thêm được nữa. Lần này là lần thứ hai trong đêm, sau khi tơ m.á.u mũi trào ra, hắn rốt cuộc không nhịn được, lập tức bổ nhào lên người ngọc.
Làn sóng đỏ hồng bị cuốn ngược lại, đêm xuân hoa chúc quả thực quá ngắn ngủi...
Sáng hôm sau, không có chút ngoại lệ nào, đôi tân lang tân nương đã thức dậy rất muộn.
Nhưng trong Lê gia, Lê Tường vốn là người làm chủ gia đình, nàng lại không có mẹ chồng cay nghiệt, hiển nhiên tân lang tân nương muốn thoải mái nghỉ ngơi như thế nào thì cứ việc như thế ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thậm chí Quan thị còn đặc biệt đuổi hết người hầu trong viện ra ngoài, cố ý để nữ nhi nhà mình có được một giấc ngủ trọn vẹn, không bị quấy rầy.
Lê Tường ngủ một giấc say nồng, mãi đến tận chiều tà mới tỉnh giấc. Vẫn là vì thật sự đói bụng không chịu nổi, nàng mới giật mình thức giấc.
Chờ đến khi nàng và Ngũ Thừa Phong rời giường dọn dẹp, rồi ra ngoài dùng bữa, nàng mới nhớ tới chuyện Ngọc Trúc đã nói sẽ qua tìm nàng ngày hôm qua.
"Đều tại chàng! Chắc chắn Ngọc tỷ tỷ sẽ chê cười ta vì ngủ mê mệt như vậy!"
Ngũ Thừa Phong yêu nhất là nhìn bộ dáng đỏ mặt của tiểu nương tử nhà mình.
Hắn nghe nàng nói vậy cũng không giận, vừa múc cháo cho tiểu nương tử, vừa múc cháo cho ta rồi cười nói: "Hôm qua hai ta vừa thành thân, ai chẳng biết là đêm động phòng hoa chúc. Người ta biết ý chắc chắn hôm nay sẽ không vội vàng đến quấy rầy đâu."
"Chàng còn dám nói như vậy!"
Lê Tường tức giận đi tới, véo mạnh vào cánh tay hắn một cái rồi mới đứng dậy ra ngoài. Nàng đến tửu lâu tìm A Thất vừa hỏi mới hay đúng là Ngọc Trúc không có đến.
"Chủ nhân, vị Ngọc phu nhân kia không đến, nhưng nàng ấy gọi người chuyển lời nhắn, nói là trưa mai sẽ đến."
Trưa mai sao? Là đến dùng bữa trưa đây mà...
Lê Tường lập tức hưng phấn lên.
Nàng muốn chuẩn bị món ăn thật ngon, tranh thủ giữ Ngọc Trúc tham ăn nán lại nơi này chơi vài tháng.
Chẳng mấy khi nàng được gặp một vị ‘đồng hương’ tâm đầu ý hợp như vậy, chẳng thể nói dăm ba câu rồi lại để người ta vội vã rời đi được.
Huống hồ, nàng và Ngọc Trúc nói chuyện cực kỳ hợp ý, đương nhiên phải làm tròn bổn phận của một địa chủ rồi.
Ngọc Trúc cảm động vô cùng, lại càng thêm cảm mến tấm lòng của nàng. Mỗi ngày nàng ấy đều phải ăn tới cái bụng tròn xoe mới rời khỏi Lê Ký. Thập Ngũ sợ nàng ấy ăn nhiều quá tới vỡ bụng, nhưng lại chẳng có cách nào ngăn cản, đành phải cho nàng ấy uống nhiều một chút canh hầm tiêu thực.
Hai tháng sau đó…
"Tiểu Thập Ngũ... Có phải ta đã phát phúc rồi không? Sao ta cứ cảm giác gần đây, mình ăn thật là nhiều nhưng vẫn thấy đói bụng?"
Thập Ngũ: “..."
Hắn nào dám nói nương tử nhà mình béo? Dám nói như vậy, đêm nay chắc chắn phải ngủ giường nhỏ rồi.
"Nếu nàng ăn nhiều, ấy là do tay nghề của Lê Tường quá mức cao siêu. Vả lại ta cũng ăn rất nhiều, còn nhiều hơn cả nàng nữa là!"
Ngọc Trúc gật gật đầu, cảm thấy lời trượng phu nói rất có lý, nhưng nàng ấy vẫn không khỏi cúi đầu xem xét cái bụng, cứ có cảm giác dường như bụng của mình đã lớn hơn thật.
Tới chạng vạng, khi Ngọc Trúc lại tới Lê Ký dùng cơm, nàng rất lưu loát hỏi một câu: "A Tường, gần đây ta ăn uống ngon miệng, ngươi xem có phải bụng ta đã lớn hay không?"
Lê Tường vừa nghe bụng lớn, lập tức chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt sự của ngươi đã bao lâu rồi không đến?"
Ngọc Trúc: "..."
Hình như đã hai tháng rồi, chỉ vì gần đây chơi vui quá nên lơ đãng quên khuấy đi mất.
Không được, đợi chút nữa sau khi cơm nước xong, nhất định phải tìm một vị lang trung bắt mạch xem sao. Có bảo bảo không phải là chuyện nhỏ đâu.
Kinh ngạc qua đi, trong lòng Ngọc Trúc bắt đầu có chút hưng phấn. Ngay lúc nàng ấy đang muốn chia sẻ niềm vui này với hảo hữu, lại phát hiện cả người Lê Tường bên kia đều đang ngơ ngác.
"A Tường, ngươi làm sao vậy?"
"Ta..." Lê Tường theo bản năng sờ sờ bụng, giọng nói hơi mờ mịt: “Hình như nguyệt sự của ta đã chậm nửa tháng..."
"! ! !"
"Mau, chúng ta cùng đi tìm lang trung bắt mạch!"
[Toàn văn hoàn!]