“Nương, ta đi dọn dẹp trước cho biểu tỷ.” Lê Tường quay sang nói với Quan thị một câu.
“Đi đi con.”
Cả nhà vừa trở về, vốn dĩ có rất nhiều thứ cần làm, hiện nay lại có thêm một chất nữ muốn dọn vào đây ở, hiển nhiên đã vội càng thêm vội.
Hai vợ chồng Quan thị và Lê Giang đơn giản dọn dẹp những đồ dùng trên thuyền, sau đó vội vàng mang mấy tấm ván gỗ vốn cất giữ bấy lâu mang ra tẩy rửa sạch sẽ. Mấy tấm ván gỗ cộng thêm hai cái băng ghế dài xếp lại, sau đó lại trải lên đệm chăn cỏ khô, như vậy đã tạo thành một chiếc giường không tồi rồi.
Nhìn thì thực đơn sơ, nhưng ở nông thôn đại đa số mọi người đều sử dụng loại giường này, cũng chẳng ai nỡ ghét bỏ nó.
Lê Tường vẩy nước, lại dùng cây chổi quét sạch tro bụi trong phòng, cũng lau qua cửa sổ một lần.
Ngay lúc nàng đang bận rộn dọn dẹp, đã nghe được hai tiếng ‘cô cô’ và ‘dượng’ rất nhỏ lại kèm theo chút sợ hãi vang lên từ bên ngoài.
Nghe thanh âm cũng có thể biết được đó là tiếng của một cô nương cực kỳ rụt rè, thiếu tự tin. Nghe tới đó, sự lo lắng trong lòng nàng lập tức đã vơi đi phân nửa. Nàng vươn đầu nhìn lên, sau đó cả người đều sửng sốt.
Đó là một cô nương mười lăm tuổi, đang độ tuổi xuân sắc sao?
Mái tóc khô khốc cháy vàng, đầu cúi thật thấp, lưng cong thật sâu, nếu không nghe thanh âm, chỉ dựa vào bộ dáng này, nói nàng là một bà lão nhỏ bé chắc chắn sẽ có người tin.
“Tường Nhi mau ra đây, đây là biểu tỷ của con.”
Lê Tường lên tiếng trả lời, sau đó buông mấy thứ trong tay xuống, đi qua bên đó, thử kéo cổ tay áo của nàng kia.
“Biểu tỷ, ta là Lê Tường.”
“Biểu, biểu, biểu muội…”
Quan Thúy Nhi nắm chặt nắm tay, cả người căng cứng, không dám có chút cử động nào. Nàng không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ sợ một khi nhìn lên, sẽ thấy ánh mắt đầy ghét bỏ của cô cô và dượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng biết nàng chính là một gánh nặng, điều kiện trong nhà cô cô cũng chẳng tốt hơn, còn phải cho nàng ở lại, hiển nhiên người ta sẽ không vui vẻ gì.
“A tỷ, đây là đồ ăn một tháng của Thúy Nhi, ta mang vào phòng bếp nhé.”
Quan Phúc đặt đồ vật vào trong nhà bếp xong cũng không dặn dò thêm câu gì nữa, trực tiếp nói Lê Giang đưa hắn trở về, cũng không nói tới chuyện muốn ở lại ăn cơm nhà tỷ tỷ. Hắn vừa đi, Quan Thúy Nhi cũng càng thêm thận trọng hơn.
Quan thị không dấu vết chọc chọc nữ nhi một cái, nháy mắt Lê Tường đã hiểu ý tứ của nương.
“Biểu tỷ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem phòng của ngươi. Vẫn chưa dọn dẹp xong, ngươi đừng ghét bỏ nhé.”
“Sẽ không, sẽ không!”
Có nơi để ở đã là tốt lắm rồi, nàng làm sao dám ghét bỏ?
Quan Thúy Nhi được biểu muội kéo đi xem phòng. Vì vừa quét dọn xong, cho nên vừa bước vào, hai người đã ngửi thấy chút mùi tro bụi. Phòng không lớn, chỉ có một cái bàn cũ, chẳng còn thứ gì nữa.
Không sao hết, trải chút cỏ khô lên mặt đất cũng có thể ngủ được.
Nàng vừa nghĩ như vậy đã nghe được biểu muội bên cạnh mở miệng nói: “Biểu tỷ, vốn dĩ gian phòng này là của thái gia gia nhà ta ở, cái giường ông nằm từ lâu đã bị sập rồi, cho nên chỉ có thể cho ngươi dùng băng ghế gác tấm ván gỗ dùng tạm. Bây giờ tấm ván gỗ vẫn hơi ẩm, phơi một buổi trưa là được.”
“Tốt quá, đa tạ biểu muội. Phần còn lại cứ để ta tự dọn dẹp đi…”
Quan Thúy Nhi đặt tay nải của mình lên bàn, sau đó chủ động cầm lấy giẻ lau trên cửa bắt đầu quét tước. Lê Tường nhìn bộ dáng tay chân lanh lẹ của nàng cũng biết đây là một cô nương rất chăm chỉ.
Chỉ là tính tình của nàng ấy hơi rụt rè một chút, nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt người đối diện, lưng vẫn luôn cúi gập xuống, mang tới cho người ta cảm giác nàng ấy đang cực kỳ áp lực, không có chút hoạt bát nào của một thiếu nữ mười lăm tuổi.
Lê Tường không biết cuộc sống trước đây của nàng ấy ra sao, cũng không tiện suy xét điều gì.