Đôi phụ thân nữ nhi thương lượng xong, đã quyết định sẽ trở về thuyền nói chuyện này cho hai người kia biết rồi mới đi mua lương thực.
Vừa thấy thuyền đ.á.n.h cá nhà mình đã lọt vào tầm mắt, Lê Tường chợt đi chậm lại.
“Phụ thân, người đã nói chuyện hôm nay nhà ta kiếm được tiền cho biểu tỷ biết chưa?”
“Không, ta còn chưa nói với nương của ngươi. Nhiều tiền như vậy, ta đâu dám nói trước mặt chất nữ.”
Lê Giang có thành thật nhưng không hề ngốc.
Chất nữ nhà ta có lẽ phẩm hạnh tốt, nhưng đâu ai biết nàng ấy có kín miệng hay không? Lỡ như nàng ấy buột miệng nói ra, vậy sau này gia đình ta sẽ rơi vào thế cục cực kỳ khó xử, phải suy tính và đề phòng quá nhiều chuyện phiền phức.
Biết phụ thân vẫn chưa nói ra, tảng đá lớn trong lòng Lê Tường cũng hoàn toàn hạ xuống.
“Đúng, chuyện đó không nên nhắc tới, nếu muốn nói, chỉ nên đề cập đến khoản tiền bán bánh bao hôm nay mà thôi. Phụ thân, năm trăm đồng bối bán bánh bao hôm nay vẫn còn ở trên người ta.”
“Tường Nhi nhà ta quả thực là đứa con giỏi giang!”
Trong lòng Lê Giang mừng rỡ khôn nguôi, nếu không phải nữ nhi đã lớn khôn, hắn thật sự muốn ôm nàng lên cao mà xoay tròn vài vòng.
Có được số tiền này, gia đình hắn có thể trả hết số nợ trong thôn, thê tử của hắn cũng có khả năng tìm được một vị lương y khác giỏi giang hơn để thăm khám.
Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy gông xiềng trói buộc mình suốt mười mấy năm bỗng chốc tan biến, cả người trở nên nhẹ nhàng, tự tại vô cùng.
Cùng chung chăn gối nhiều năm, Quan thị đương nhiên nhận ra sự chuyển biến trong tâm trạng của trượng phu nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù trong lòng bà đã có chút suy đoán, nhưng lại không dám tin tưởng. Mãi đến khi nghe thấy nữ nhi nói hôm nay cả nhà bán bánh bao kiếm được năm trăm đồng bối, lúc này bà mới giật mình hiểu ra.
Một ngày có thể bán được năm trăm đồng, vậy chưa đầy một tháng, gia đình bọn ta sẽ trả hết nợ nần! Chẳng trách trượng phu của bà không còn chút ưu sầu nào, lại trở nên thảnh thơi thoải mái như vậy.
Mấy năm nay, gánh nặng nợ nần vẫn treo lơ lửng trên đầu, khiến cả nhà không sao thở nổi. Mỗi ngày kiếm tiền từ việc chài lưới, phần lớn đều dành để trả nợ. Sinh hoạt hàng ngày khốn đốn, chỉ miễn cưỡng duy trì một cuộc sống chật vật. Rốt cuộc, những tháng ngày gian nan đó đã sắp qua rồi.
Tâm tình Quan thị cực kỳ vui vẻ. Bà vừa nghe trượng phu nói, chiều hôm nay cả nhà sẽ ở lại trong thành, liền lập tức đề nghị tất cả bọn họ qua chùa miếu thắp hương tạ ơn.
Bất quá, Lê Giang không đồng ý.
Hắn nói: “Miếu Huyền Nữ trong thành cách nơi này khá xa, qua lại trên đường cũng mất hơn một canh giờ, lên núi còn mất rất nhiều thời gian nữa. Đi đi về về sẽ không kịp. Buổi chiều Tường Nhi còn phải qua trà lâu làm việc. Nếu nàng muốn đi, lần tới rảnh rỗi ta sẽ cùng nàng đi vậy.”
“Được, chúng ta không cần vội vã qua chùa miếu. Trước năm mới chúng ta qua đó một chuyến thành tâm là được rồi.”
Nói đến năm mới, Lê Giang chợt nhớ tới chuyện lập đông, nhớ tới chuyện áo quần. Hắn nhớ quần áo mùa đông trong nhà mình đều đã may từ hai năm trước.
Đặc biệt là nữ nhi, nàng vẫn mặc lại những bộ y phục cũ của thê tử hắn. Đã nhiều năm như vậy, số quần áo mới của nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nghĩ tới đây, hắn thấy trong lòng vô cùng áy náy, khó chịu.
“Thế này, ta và Tường Nhi đi mua lương thực trước, trở về sẽ làm vài món ăn. Chiều ta sẽ dẫn nàng đi khám lang trung, sau đó chúng ta đi dạo trong thành. Thúy Nhi, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”
Đột nhiên bị gọi tên, Quan Thúy Nhi liên tục xua tay từ chối, tỏ vẻ nàng ấy không dám đi ra ngoài đường lớn.
Lê Tường đã cố gắng thuyết phục và an ủi, nhưng vẫn không sao lay chuyển được quyết định của nàng, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, rồi đi theo phụ thân cùng ra ngoài mua lương thực.
Bởi vì trên thuyền không đủ bát đĩa, Lê Tường quyết định trưa nay sẽ gói sủi cảo, sau đó hấp lên ăn là tiện nhất.