Đối với một tiểu cô nương, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được cầm tiền trong tay như biểu tỷ, mười lăm đồng bối này quả thực nặng trĩu, khiến hai tay nàng ấy run rẩy không thôi.
Quan Thúy Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, sức nặng của mười lăm đồng bối dọa cho nàng ấy hoảng hốt như thể cầm một món đồ quý giá.
Lý trí nói cho nàng ấy biết nàng ấy không nên nhận số tiền này, chúng vốn thuộc về biểu muội, nhưng lòng bàn tay lại chẳng nghe theo lời nàng mách bảo, nó chỉ biết gắt gao nắm chặt số tiền kia.
Có chỗ tiền này, nàng ấy có thể mua thật nhiều trứng gà ngon, cũng có thể mang về cho phụ mẫu. Gia đình nhà nàng không bao giờ còn phải thèm thuồng nhìn A Thành ca ăn nữa. Nàng ấy cũng có thể đi mua chút vải vụn về làm giày, giày của phụ mẫu nàng ấy đã nát tươm từ lâu, mỗi lần người trong nhà ra ngoài đều bị hàng xóm láng giềng chê cười.
Mười lăm đồng bối có thể làm được quá nhiều chuyện, quá nhiều chuyện mà trước kia nàng ấy nằm mơ cũng muốn làm…
“Biểu muội… Ta…”
“Cầm đi! Ta nghe phụ thân ta nói, đại đa số bánh bao đều là do ngươi và nương của ta gói. Gia đình ta có quy củ, khách nhân đã giúp đỡ chúng ta làm việc, nhất định phải có thù lao xứng đáng.”
Ánh mắt Lê Tường vô cùng chân thành, trong lòng Quan Thúy Nhi trở nên ấm áp, nàng ấy cũng không tiếp tục từ chối nữa, chịu nghe lời khuyên của Lê Tường mà cất thật cẩn thận mười lăm đồng bối đó.
“Cảm ơn ngươi, biểu muội.”
Trong lòng nàng ấy cũng hiểu, kỳ thật biểu muội chẳng cần đưa tiền cho nàng, chỉ là biểu muội rất quan tâm nàng ấy mà thôi.
Quan Thúy Nhi nắm chặt mười lăm đồng bối trong tay, tâm tình trở nên vô cùng kích động. Nàng ấy chỉ hận không thể lập tức quay về nhà, đưa tiền này cho phụ mẫu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng ấy lại tự dập tắt ý nghĩ ấy.
Phụ mẫu nàng ấy vẫn chưa phân gia, tất cả tiền bạc mọi người kiếm được đều phải giao vào tay nãi nãi.
Thế nhưng trong mắt nãi nãi, chỉ có duy nhất đứa cháu đích tôn bảo bối thôi, từ trước tới nay, gia đình nàng chưa bao giờ được ăn bất kỳ món gì ngon lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ấy đã chịu đựng đủ rồi, nàng ấy không muốn giao mười lăm đồng bối này vào tay bọn họ nữa. Nói nàng ấy ích kỷ cũng được, bất hiếu cũng thế, nàng ấy tình nguyện mang tất cả số tiền này đi mua trứng gà cho phụ mẫu ăn, cũng không muốn để thừa một đồng cho gia đình đại bá.
“Biểu tỷ, ta muốn thương lượng một chuyện với ngươi.”
“Có chuyện gì? Muội cứ nói đi.”
Quan Thúy Nhi thấy biểu muội có vẻ nghiêm nghị, nàng ta cũng theo bản năng ngồi thẳng lưng, tỏ ra chăm chú lắng nghe.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của biểu tỷ, Lê Tường suýt bật cười thành tiếng. Cô nương này quả thực quá đỗi thuần hậu, khiến người ta không khỏi xót xa.
“Biểu tỷ, ta tạm gác lại mối quan hệ thân thích. Nếu ta muốn mời tỷ giúp ta một số việc, tiền công mỗi ngày là hai mươi đồng bối, tỷ có bằng lòng nhận không?”
“Không cần đâu! Những việc muội cần ta làm, ta sẽ giúp hết sức, không cần phải trả thù lao!”
“Không được, đâu có đạo lý nào lại bảo khách nhân ra sức làm việc mà không trả thù lao.”
Lê Tường rất kiêng kị việc làm việc mà không phân biệt rõ ràng giữa công và tư. Đã làm việc, bất kể người ngoài hay thân thích, nhất định phải có sự ràng buộc bằng thù lao.
Nếu không có ràng buộc, vậy sau này xảy ra chuyện gì, dù là làm tốt hay lỡ phá hư, nàng cũng không thể có ý kiến với biểu tỷ.
Nhưng có ràng buộc thì khác, nhận tiền công của nàng tất nhiên phải nghiêm túc chấp hành công việc, làm không tốt có thể phạt, làm tốt cũng có thể thưởng, mọi việc đều rõ ràng đâu ra đó.
Nàng cẩn thận giảng giải kỹ càng đạo lý này cho Quan Thúy Nhi, đầu óc Quan Thúy Nhi cũng khá thông minh, rất nhanh nàng ấy đã hiểu. Nàng ấy gần như đã theo bản năng mà lập tức muốn đồng ý.