Lê Tường tiếp lời Chưởng quầy Miêu: “Ta chỉ tính làm chút buôn bán nhỏ khác mà thôi. Mẫu thân ta vẫn còn bệnh, gia đình chúng ta đang rất cần một kế mưu sinh. Bởi vậy, ta muốn hỏi người, người có quen biết vị nào chuyên môi giới nhà cửa đáng tin cậy không? Xin người giới thiệu cho ta một người.”
Thành nội phức tạp, Lê Tường không dám tự tiện tìm người ngoài, nên chỉ có thể nhờ cậy Chưởng quầy Miêu.
“Có tiện cho người không, Chưởng quầy Miêu?”
Nghe nàng cam đoan không bán bánh bao, vẻ mặt âm u của Chưởng quầy Miêu lập tức tan biến, hắn lại nhanh chóng trở nên nhiệt tình.
“Người mai mối nhà cửa à? Ta không quen biết nhiều, nhưng ta lại có một bằng hữu cũ sở hữu rất nhiều phòng ốc, cửa hàng. Ngươi cứ đợi ở đây một lát, ta sẽ viết một phong thư giới thiệu cho ngươi mang đi.”
Hắn trở lại quầy, lấy một tấm thẻ bài nhỏ, vừa viết vừa không ngừng lẩm bẩm: “Nói ra cũng lạ, trước kia Tần Lục đó chẳng khác gì ta. Nhưng may mắn thay y cưới được một người vợ hiền thảo, được nhận của hồi môn là vài gian cửa hàng, phòng ốc. Bởi vậy, mấy năm nay gia đình y chẳng cần làm gì, cứ ở nhà thu tô tức là đủ sống rồi, cuộc sống nhàn hạ biết bao.”
Những lời này quả thực khiến người ta phải thấy chút vị chua xót, Lê Tường không biết nên đáp lời ra sao, đành xấu hổ cười nhẹ.
“Vậy Tần Lục ấy hiện đang ở đâu? Có xa nơi này lắm không?”
“Cũng chẳng xa xôi gì, ngay khu nhà dân đối diện kia thôi. Sau khi ngươi qua cầu, cứ tùy tiện hỏi thăm Tần Lục, hoặc Lục Gia, rất dễ tìm đấy.”
Chưởng quầy Miêu thổi nhẹ lên tấm thẻ bài, đợi mực khô mới đặt vào tay Lê Tường.
“Nếu gặp được y, ngươi cứ nói là ta tiến cử, sau đó đưa thẻ bài này cho y xem là được.”
“Đa tạ Chưởng quầy Miêu!”
Lê Tường vui mừng khôn xiết, nàng cầm chặt thẻ bài, nhanh nhẹn chạy thẳng ra khỏi trà lâu.
“Phụ thân! Chưởng quầy Miêu đã giới thiệu người mai mối quen biết cho chúng ta rồi, đi thôi!”
“Chúng ta không nên đi dạo xem thử các gian quầy hàng trên thương phố sầm uất sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân, con đã hỏi thăm rồi, phần lớn các quầy hàng đều đã có người thuê. Bây giờ chúng ta đi xem, nếu có chỗ tốt cũng đã bị người khác giành mất. Chúng ta cứ xem cửa hàng trước. Nếu giá cả quá đắt đỏ hoặc vị trí không tốt, lúc đó chúng ta quay lại xem quầy hàng cũng chưa muộn. Sau đó sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến đặt cọc, được không ạ?”
Nàng đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện, Lê Giang cũng không còn ý kiến gì. Đôi phụ thân nữ nhi liền lập tức lên đường, tìm chiếc cầu nhỏ bắc qua sông. Lạ một điểm, hỏi thăm Tần Lục thì chẳng ai hay biết, nhưng vừa hỏi Lục Gia thì lập tức có người chỉ đường.
Hai người đi dọc theo con sông nhỏ chừng mười lăm khắc, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi nhà với khoảng sân nhỏ, trước cửa trồng hai cây hoa quế.
Theo suy nghĩ của Lê Tường, một người có nhiều phòng ốc, cửa hàng hẳn sẽ không ở tại một nơi giản dị như vậy. Nàng có chút băn khoăn, chẳng lẽ đã tìm nhầm địa chỉ?
Tại sao một nhân vật tầm cỡ nắm giữ nhiều sản nghiệp lại trú ngụ trong ngôi nhà tề chỉnh như thế này?
Cửa nhà rộng mở, bên trong lại rất im ắng. Đôi phụ thân nữ nhi nhìn nhau, không rõ liệu có nên trực tiếp bước vào hay không.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn từ phía sau vọng đến.
“Tìm ai?”
Lê Tường quay đầu lại, trông thấy một vị tráng niên tuấn tú, trên n.g.ự.c còn ôm một con mèo trắng xinh xắn.
“Ngươi là... Tần Lục Gia sao?”
“Nơi này không có Tần Lục Gia, chỉ có Tần Lục. Ngươi tìm ta có việc gì?”
Lê Giang bước lên một bước, cung kính: “Tần huynh, chuyện là thế này. Phụ tử chúng ta muốn thuê một cửa hàng trong thành để buôn bán thức ăn. Chưởng quầy Miêu ở trà lâu Cửu Phúc biết chuyện, đã giới thiệu chúng ta đến tìm huynh. Đây là thư của hắn gửi cho huynh.”
Lê Giang đưa thẻ bài qua, Tần Lục nhận lấy xem xong, lại khẽ nở nụ cười.
“Cái lão già này, vẫn còn lười biếng như vậy. Thôi được, ta nể mặt hắn, vậy các ngươi muốn thuê cửa hàng với mức giá ra sao?”