Nếu tên kia đã giới thiệu tới, vậy chắc chắn đôi phụ tử này có đủ tiền bạc. Dẫn bọn họ qua nhìn một cái cũng không sao.
Tần Lục đi đằng trước dẫn đường, dọc theo đường sông đi khoảng mười lăm phút nữa. Những hộ gia đình chung quanh dần dần ít đi, nhưng cửa hàng lại nhiều lên.
Càng đi tiếp, nơi đây lại càng náo nhiệt. Bán đồ chơi làm bằng đường, bán hương liệu, cửa hàng quần áo… Cả đống cửa hàng rực rỡ muôn màu, hai mắt Lê Tường cũng nhìn không xuể.
“Tới rồi, là gian này.”
Tần Lục tiến lên mở khóa, nhưng lại đứng cạnh cửa không có ý định đi vào. Gian cửa hàng này ở ngay cạnh sông, hơi ẩm dày đặc, lại trải qua một khoảng thời gian dài thường xuyên đóng cửa, vì vậy bên trong sẽ đầy mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi.
Lê Tường vẫy vẫy tay áo, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được. Sau đó nàng kéo phụ thân đi vào, cẩn thận đ.á.n.h giá hoàn cảnh trong phòng.
Nói gian cửa hàng này nhỏ, nhưng nó cũng không quá nhỏ, thậm chí còn có thể gọi là lớn, nếu đem nó ra so sánh với những cửa hàng chỉ có mấy mét vuông ở thời đại trước kia nàng sống.
Nàng suy đoán, nơi này cũng được tầm hai mươi mét vuông, có hình chữ nhật tiêu chuẩn. Cửa chính hướng thẳng ra đường sông náo nhiệt nhất. Cửa sau vì khóa nên không nhìn được bên ngoài, nhưng trên tường có một cái cửa sổ lớn, mở ra có thể nhìn thấy một con phố khác.
Tuy con phố đằng sau không náo nhiệt bằng đường sông, nhưng cũng khá đông người đi đường. Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, chắc chắn sẽ có khách hàng.
Chỉ là gian cửa hàng này quá trống trải. Nếu quyết định thuê, còn phải xây bệ bếp, làm tủ chén, đặt mua bàn ghế. Hoàn thành những công việc này cũng mất chừng sáu bảy ngày mới có thể khai trương.
Nàng có thể chờ đợi được, nhưng không biết khi nhắc tới khoản tiền cần chi này, trái tim bé nhỏ của phụ thân có chịu đựng được không?
“Phụ thân, ta thấy vị thế của tiệm này không tồi, dù giá thuê hơi đắt đỏ, song địa điểm lại vô cùng thuận lợi. Người xem, bên ngoài kẻ qua người lại tấp nập, với tài nghệ nấu nướng của nữ nhi, còn sợ không làm ăn phát đạt sao?”
Những lời này……
Lê Giang hồi tưởng lại những món ăn ái nữ gần đây đã làm. Dù là bánh bao, sủi cảo hay mì sợi, món nào cũng cực kỳ thơm ngon, hợp khẩu vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay cả Chưởng quầy Miêu cũng phải bỏ ra năm mươi lượng bạc để cầu xin bí quyết, chỉ riêng chi tiết ấy cũng đủ chứng tỏ tài năng của nàng xuất chúng đến nhường nào.
Hắn tin tưởng nữ nhi mình tuyệt đối!
Chẳng phải chỉ là bốn lượng bạc một tháng, ba tháng là mười hai lượng thôi sao? Dù đau lòng, song việc cần chi không thể chần chừ.
“Được! Chúng ta thuê!”
“Khoan đã! Xin hai vị bình tĩnh, hãy nghe lời ta nói rõ ràng trước, rồi quyết định thuê hay không cũng chưa muộn.”
Tần Lục đứng ở góc tường, vẫy tay ra hiệu cho hai cha con Lê gia.
“Ta cần phải nói rõ vài điều với hai vị. Nếu đã muốn thuê, hai vị chỉ được phép xây bệ bếp tại vị trí này, ống khói phải thông sang phía đối diện. Ngoài hai việc động chạm đến vách tường này, tuyệt đối không được tự ý sửa chữa thêm bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, hai gian lầu trên kia, một thanh gỗ cũng không được phép đụng vào.”
“Cái gì? Phòng trên lầu cũng nằm trong phạm vi cho thuê sao?!”
Vừa nghe đến đây, Lê Tường đã hân hoan khôn xiết, không còn chút do dự nào nữa, nàng đã quyết định thuê cửa hàng này.
Trước đây nàng còn lo lắng khi gia đình vào trong thành kinh doanh, e rằng không biết thu xếp cho nương nơi nghỉ ngơi như thế nào. Thân thể nương yếu ớt không thể bị quấy nhiễu, nhưng nơi buôn bán chắc chắn vô cùng ồn ào, dù muốn nghỉ ngơi cũng khó mà yên tĩnh.
Giờ thì hay rồi, bọn họ thuê cửa hàng này, mà lại được thuê luôn cả hai gian lầu trên, chi ra bốn lượng bạc này quả thực rất đáng giá!
“Tần Lục thúc, chúng ta thuê tiệm này, người mau viết khế ước thẻ tre đi!”
“……”