Mộ Vãn Thư nhìn bóng lưng nàng ta, nở một nụ cười.
Đúng lúc này, nàng chợt khựng lại.
“Chủ nhân, ta tìm thấy rồi, ta tìm thấy rồi, ở trong hang đá dưới chân núi kế bên của người còn có chút màu xanh, là huynh đệ của ta đó. Chỗ nó còn có chút nước nước nữa.”
Tiếng của Đằng Đằng truyền đến, thông qua cảm ứng khế ước vang bên tai nàng, đương nhiên chỉ có một mình nàng nghe thấy.
Mộ Vãn Thư nghe lời nó nói, trong lòng mừng rỡ, đúng lúc này nàng chợt nhớ ra vấn đề lương thực trong đội.
“Có điều gần đây chỉ còn một mình huynh đệ Đằng Đằng này còn sống, những cái khác đều giống như cây cối trên núi, đều đã khát c.h.ế.t rồi.”
Không đợi Mộ Vãn Thư trả lời, Đằng Đằng bên kia liền tự mình nói, trong giọng điệu còn có chút buồn bã.
Mộ Vãn Thư nghe lời nó nói, trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn những cây khô xung quanh, thở dài một tiếng.
Thời điểm hạn hán kéo dài như bây giờ, cây cối khô héo mà c.h.ế.t là điều không thể tránh khỏi, bọn họ cũng không có cách nào.
“Đằng Đằng, cái hang đá mà ngươi đang ở là loại hang đá như thế nào, có lớn không?” Trầm mặc một lúc, nàng cất tiếng hỏi.
Nàng muốn xem liệu đó có phải là loại hang thích hợp để giấu đồ không, để đến lúc đó cũng tiện lợi mượn cơ hội đưa lương thực trong không gian ra.
Nếu không, từ đây đến phía Đông còn xa đến thế, đội ngũ sợ là không chịu nổi.
Nghe lời Mộ Vãn Thư, Đằng Đằng ngoan ngoãn bước những bước chân ngắn ngủn đ.á.n.h giá xung quanh, rồi đi vào trong hang xem xét kỹ lưỡng một vòng.
“Chủ nhân, đây là một hang đá, bên trong hang rất lớn. Bên trong toàn là đá, cửa hang còn có một tảng đá lớn chắn lại, ta là chui vào từ khe hở trên tảng đá đó. Cái hang này của nó không sát mặt đất, mà ở một nơi khá cao, bên ngoài còn có thang, bị những sợi dây leo đã c.h.ế.t che khuất rồi, lát nữa ta sẽ gạt chúng ra.”
Nghe Đằng Đằng nói vậy, Mộ Vãn Thư trong lòng mừng rỡ.
Dựa theo miêu tả của Đằng Đằng, có thang, có cửa đá, hang đá đó rất có khả năng là nơi từng có người cư trú.
“Chủ nhân, người mau tới đi, nước nước ở chỗ nó không còn nhiều nữa.”
Đằng Đằng bên kia nói rồi vẫy vẫy cái chân leo của mình, tỏa ra lực lượng để Mộ Vãn Thư tìm đến.
“Được, bọn ta đến ngay đây.” Nghe lời Đằng Đằng nói vậy, Mộ Vãn Thư liên tục đáp lại.
“Ừm, người phải nhanh lên nhé, bọn ta ở đây đợi người đó.”
Đằng Đằng trong hang đá bên kia nhìn người huynh đệ dây leo đang ốm yếu của mình, nhíu mày đáp lời.
Nói xong, nó quay đầu sờ sờ người huynh đệ dây leo trên vách hang.
“Ngươi đừng sợ, chủ nhân của ta bọn họ rất nhanh sẽ tới thôi. Đến lúc đó để chủ nhân mang ngươi đi cùng, ngươi sẽ không sợ những nguồn nước này khô cạn rồi không sống nổi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe lời nó nói, lá của cây dây leo kia động đậy, tựa như đang gật đầu ra hiệu cho nó vậy.
Mộ Vãn Thư giao tiếp với Đằng Đằng bằng tâm linh.
Bên này.
Mộ Vãn Thư nghe xong lời Đằng Đằng, quay đầu nhìn Chu Dịch Xuyên không xa phía sau rồi bước về phía chàng.
Thấy Mộ Vãn Thư tới, Chu Dịch Xuyên vội vàng bước tới đón nàng.
“Thê tử sao vậy? Chẳng lẽ không khỏe?”
Nhận thấy Mộ Vãn Thư sắc mặt tái nhợt, Chu Dịch Xuyên có chút lo lắng, nói rồi hắn liền muốn kéo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mộ Vãn Thư vội vàng nắm tay hắn lắc đầu: “Ta không sao.”
Sau đó nàng nhìn quanh, kéo Chu Dịch Xuyên lại gần hơn, nhỏ giọng nói chuyện Đằng Đằng vừa mới kể.
Nghe Mộ Vãn Thư nói vậy, Chu Dịch Xuyên mừng rỡ.
“Thật sao?”
“Ừm, Đằng Đằng nói chỗ đó là một hang đá, có cầu thang đá, cửa đá, dường như là nơi từng có người ở.”
Mộ Vãn Thư chưa nói hết lời, nhưng Chu Dịch Xuyên quen thuộc nàng lại đã hiểu ý nàng muốn đưa lương thực ra.
Hắn gật đầu: “Vậy ta sẽ cùng nàng qua đó xem trước.”
“Các ngươi cứ ở đây tìm, ta qua bên kia tìm xem, nếu có phát hiện gì ta sẽ trở lại thông báo cho các ngươi.”
Nói rồi, Chu Dịch Xuyên liền hô to về phía sau.
Hứa Sơn Hằng nghe hắn nói vậy, liền muốn đi theo, nhưng lại bị Chu Dịch Xuyên ngăn lại.
“Ngươi cứ ở cùng đội với muội muội ngươi trước đi, ta muốn ở riêng với thê tử một lát.”
Đối với người khác, Chu Dịch Xuyên vẫn thẳng thắn như mọi khi.
Nghe hắn nói vậy, Hứa Sơn Hằng nín một hơi, vẻ mặt như vừa bị “cho ăn cơm chó”, nhìn muội muội mình rồi lặng lẽ gật đầu.
“Được, vậy huynh với tẩu tử cứ đi đi.”
“Ừm.” Chu Dịch Xuyên đáp lời xong, liền đưa Mộ Vãn Thư rời đi.