“Tiểu đệ, đệ đừng sợ, các ca ca tỷ tỷ không có ác ý đâu.”
Thấy hành động của Mộ Vãn Thư, cậu bé kia cau mày như một người lớn nhỏ, thân hình bất động, ánh mắt cảnh giác sâu sắc hơn.
Ánh mắt ấy dường như đang nói, lời các ngươi nói là muốn lừa trẻ ba tuổi sao?
Đáng tiếc ta đã hơn năm tuổi rồi, các ngươi không lừa được đâu.
Hiểu được thần sắc của cậu bé này.
Mộ Vãn Thư: “...” Đứa trẻ năm nay thật lanh lợi.
Chu Dịch Xuyên: “...” Đứa trẻ năm nay không dễ lừa gạt.
Chu Nam: “...” Đây là một đứa trẻ bình thường sao? Hồi nhỏ ở tuổi này y còn chẳng biết cái quái gì, đâu hiểu phòng bị là gì.
“Tiểu đệ, chúng ta thực sự không có ác ý đâu, chúng ta chỉ muốn hỏi đệ một vài chuyện thôi.”
“Thật đấy, hỏi xong chúng ta sẽ đi, đệ đừng lo lắng.”
Mộ Vãn Thư thành khẩn nói, thấy ánh mắt cậu bé cứ chăm chú nhìn vào cây gậy sắt nàng đeo trên người, liền lặng lẽ tháo cây gậy sắt ra đặt xuống đất.
Nàng đã xác nhận với Đằng Đằng, hiện giờ cả ngôi làng này, chỉ có cậu bé này và vị lão nhân bên trong nhà.
Không có người nào khác, cũng không có nguy hiểm.
Chu Dịch Xuyên cùng những người khác chỉ mang theo d.a.o ngắn, đều giấu trong người, cậu bé này thì không phát hiện ra.
Thấy hành động của Mộ Vãn Thư, sắc mặt cậu bé thả lỏng hơn nhiều, nhưng cây rìu trong tay vẫn không buông xuống.
Chỉ dùng cái đầu nhỏ của mình, chỉ vào vị trí Mộ Vãn Thư và những người khác đang đứng: “Các ngươi muốn hỏi gì? Cứ đứng đó mà hỏi đi.”
“...À, được, chúng ta cứ đứng ở đây.”
“Ừm.”
Cậu bé nghi ngờ nhìn Mộ Vãn Thư, y đã có chọn lọc mà bỏ qua hai tráng hán phía sau.
Lúc này, y đang dùng thần thái để hỏi Mộ Vãn Thư ‘các ngươi muốn hỏi gì’.
“Chuyện là như thế này, chúng ta muốn hỏi về tình hình làng của các ngươi không biết có tiện không?
Mấy người chúng ta từ phía Tây Nam, chạy nạn hạn hán mà đến, muốn tìm nơi lánh nạn.
Trên đường đi, chúng ta thấy rất nhiều thị trấn đều giống như ngôi làng này của các ngươi, không một bóng người, tĩnh lặng không tiếng động.
Cho nên muốn hỏi xem các ngươi có biết điều gì không? Để chúng ta còn tiện lên kế hoạch cho hành trình sắp tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Mộ Vãn Thư nói, cậu bé cau mày.
“Bọn họ cũng bị những kẻ kỳ lạ kia bắt đi rồi sao?”
“Cái gì? Các thị trấn phía trước cũng đã bị Man tộc càn quét sạch sành sanh rồi sao?” Ngay khi lời cậu bé vừa dứt, trong căn nhà đổ nát phía sau y bỗng vang lên một tiếng kinh hô già nua.
Nghe thấy giọng nói già nua ấy, sắc mặt cậu bé vui mừng, vội vàng quay đầu chạy vào nhà.
“Ông ơi, ông tỉnh rồi?”
“Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ...” Lão nhân bên trong không đáp lời, chỉ truyền ra từng trận ho dữ dội.
“Ông ơi, ông đừng vội, A Đồng sẽ rót nước cho ông ngay, ông đừng vội.”
Mộ Vãn Thư nhìn cây gậy sắt dưới đất cất đi, cùng Chu Dịch Xuyên và những người khác đi đến trước cửa căn nhà đổ nát.
Nhìn hai ông cháu bên trong mà dừng bước.
Sau khi lão nhân uống nước, cơn ho đã dịu đi nhiều, nhớ lại lời vừa nghe được liền vội vàng nhìn Mộ Vãn Thư và những người khác.
“Những gì các ngươi vừa nói là thật sao, các thị trấn phía trước thực sự đã trống rỗng hết rồi ư?”
Mộ Vãn Thư quay đầu nhìn Chu Dịch Xuyên và những người khác, lặng lẽ gật đầu.
“Phải, từ hướng Tây Nam đi tới gần trăm dặm, đều là thành phố hoang phế, trên đường hoàn toàn không có dấu vết người ở.”
Những ngôi làng bị nạn châu chấu, hạn hán mà bọn họ thấy trước đây, ít nhất cũng còn rải rác vài hộ dân.
Nhưng những nơi này, đều là những thành phố hoang phế trống rỗng đến không còn gì.
Nghe lời nàng nói, Mạc lão bá trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thở dài thườn thượt.
“Khụ khụ, khụ khụ... khụ khụ khụ...”
“Ông ơi.” Thấy ông ho khan, A Đồng vội vàng vỗ lưng ông, cầm chút nước đục còn lại trong phòng định đưa cho Mạc lão bá.
Chu Dịch Xuyên cau mày lấy ra bình nước của mình, đưa lên.
“Dùng cái này đi.”
“Cảm ơn.” A Đồng ngẩng đầu nhìn y một cái, vội vàng nhận lấy nói lời cảm ơn, đút nước cho Mạc lão bá.
Sau khi dịu xuống, Mạc lão bá mới vẫy tay.
“Uống thêm chút nữa đi ông ơi.”
“Không cần.” Vẫy tay, Mạc lão bá nhìn Mộ Vãn Thư cùng mấy người.