“Sự việc xảy ra trên đường chúng ta hái t.h.u.ố.c trở về.”
“Ta dẫn A Đồng sáng sớm đã xuất phát từ nhà vào núi hái thuốc, chúng ta mang theo chút lương khô nên giữa trưa không về, mãi đến chiều khi hái đủ t.h.u.ố.c rồi mới xuống núi chuẩn bị về nhà.”
“Không ngờ khi đi ngang qua thôn này, từ xa đã trông thấy những Man Hoang nhân Nam Man hung tợn xông vào thôn cướp người.
Bọn chúng dường như đã có chuẩn bị từ trước, mang theo một lượng lớn người ngựa, không tha bất cứ nam nữ già trẻ nào trong toàn thôn, trực tiếp lôi kéo mà bắt đi.”
“Ta muốn đi thôn bên cạnh tìm người giúp đỡ cũng không có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt đi.”
“Ta kịp phản ứng lại, sợ rằng những Man Hoang nhân này sẽ tiếp tục ra tay với các thôn khác, vội vàng dẫn A Đồng quay về, muốn cảnh báo cho những người ở thôn gần đó.”
“Nhưng không ngờ, những thôn làng chúng ta đi qua trên đường về, lại đều đã bị cướp phá thành thôn không.
Thôn của chúng ta cũng vậy, những người làng ngày thường đều biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một đống đổ nát.”
“Chỉ có vài người ít ỏi lên núi săn bắn, đốn củi giống như chúng ta đã may mắn thoát nạn, khi họ nghe động tĩnh vội vã quay về cũng nhìn thấy tình cảnh giống như ta.
Nhưng Nam Man nhân đông người lại đều có vũ khí, chỉ dựa vào vài người chúng ta chắc chắn không thể mang người về được.
Vì vậy, vài người chúng ta liền tụ tập lại một chỗ, cùng nhau đi đường nhỏ đến nha môn huyện.
Trình bày sự việc này với Huyện lệnh, muốn thỉnh Huyện lệnh tìm Tướng quân mang quân đi truy đuổi đồng hương.”
“Không ngờ, từ trước chúng ta đã có thôn làng xảy ra việc này, và Huyện lệnh đã sớm phái binh đi truy đuổi.
Nhưng không ngờ, những Nam Man nhân này lại phái binh phân đường hành động, e rằng rất khó để truy đuổi về được.
Từ miệng Huyện lệnh, chúng ta còn được biết rằng, do Hoàng đế đột nhiên băng hà, thiên hạ đại loạn, Nam Man nhân liền thừa cơ tấn công.
Nơi chúng ta đây nằm ở biên cảnh Trúc Quốc, cách chúng ta một tuyến chính là Nam Man, tức Man Hoang nhân.
Nam Man nhân nhân lúc Hoàng đế nước ta băng hà, quốc gia tạm thời không có chủ sự, các Hoàng tử lại vì tranh giành quyền lực mà đại loạn, và lại đúng lúc thiên tai khắp nơi, đã bất ngờ tấn công chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tướng quân trấn giữ biên cương của chúng ta đã sớm ra trận rồi.
Nam Man nhân tuy giỏi võ, cũng giỏi binh chiến, nhưng dân số lại ít hơn Trúc Quốc rất nhiều, mấy ngày trước vừa nghe nói chiến lực của bọn họ đã có phần không đủ.
Nhưng lần này lại có thể lợi dụng sơ hở để cướp người, e rằng quốc gia chúng ta đã có nội gián giúp đỡ bọn họ.
Và những bách tính bị bắt đi, e rằng rất có thể là bị dùng để sung làm binh lính, hoặc dùng để uy h.i.ế.p Tướng quân.”
“Nghe Huyện lệnh nói vậy, chúng ta cũng đành bó tay, chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.”
“Không ngờ hôm sau, những bách tính bị Nam Man nhân bắt đi, thật sự đã xuất hiện trên chiến trường.”
“Họ bị những Nam Man nhân tàn nhẫn dùng làm bia thịt, Nam Man nhân dùng họ để bức Tướng quân rút binh đầu hàng, khiến Tướng quân mở cửa thành cho đại quân Nam Man tiến vào Trúc Quốc ta.”
“Tướng quân nhìn các thôn dân tuy không đành lòng, nhưng vì toàn bộ Trúc Quốc phía sau, cũng chỉ có thể chọn từ bỏ thôn dân, tiếp tục cùng Nam Man nhân c.h.é.m giết.”
“Nhưng ngay trong quá trình này, nạn châu chấu đột nhiên ập đến phía chúng ta.
Ôi, châu chấu đi qua, cỏ cây không còn, sau nạn châu chấu, lương thực của chúng ta ở đây bị tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa ngay cả sông ngòi cũng xuất hiện tình trạng khô cạn nhanh chóng.
Mà lúc đó các vùng khác trong triều đình vốn đã loạn lạc khắp nơi, triều đình làm sao còn có thể để ý đến phía chúng ta?
Vì lý do đó, bách tính trong huyện liền lũ lượt bắt đầu chạy nạn.”
“Và hai ông cháu chúng ta đi lại không tiện, liền chọn tạm thời ở lại.
Tình hình sau đó, ta liền không biết nữa.”
“Giờ đã cách hai tháng trời, các ngươi nói chuyện về trấn thành đó, ta cũng không rõ lắm.”
“Có lẽ, cũng như thôn trấn chúng ta trước kia, bị bắt đi lợi dụng rồi chăng?”
Mộ Vãn Thư và bọn họ nghe xong lời của Mạch lão bá, trầm mặc gật đầu.