Cá thái lát, thêm dưa chua?
Cá nấu dưa chua?
Chu mẫu lại biết làm món này sao?
Sự thật tiếp theo chứng minh, Chu mẫu thực sự biết làm cá nấu dưa chua, hơn nữa mùi vị còn thơm phức, tay nghề rất tuyệt.
Ngay cả hoa tiêu cũng đã được cho vào, chỉ là thiếu đi tinh túy của ớt hiểm.
“Nương, sao người lại nghĩ ra cách nấu này vậy, thơm quá ạ.” Mùi vị thật sự rất quyến rũ.
Ngửi thấy mùi cá nấu dưa chua thơm lừng, Mộ Vãn Thư suy nghĩ một chút rồi thử hỏi.
“Thơm chứ? Lát nữa ăn còn thơm hơn nữa kìa, đảm bảo con sẽ ăn thêm mấy bát cơm.
Này, con có thấy những hạt nhỏ li ti trên đó không? Đó là lần trước lão tam nhà hoa thẩm mang từ huyện thành về, nói là dùng để thêm hương vị khi nấu ăn.
Hoa thẩm nhà con cũng chia cho nương một ít, bảo nương thử làm. Hôm đó Dịch Xuyên vừa hay lên núi bắt được một con cá trong cái ao trên núi về, thế là nương liền thêm cái này vào để nấu canh.
Lúc đó không hiểu sao phụ thân con cứ bảo nhạt miệng, nương nghĩ bụng liền thêm dưa chua vào để tăng vị, nhưng lười không muốn nấu riêng nên liền cho thẳng vào canh cá.
Ai ngờ nấu thế này lại thơm lừng, hấp dẫn đến vậy.”
“Cái mà hoa thẩm nhà con tặng này thật sự rất tốt, quả nhiên là thêm hương vị, chỉ là không thể ăn trực tiếp, khá tê lưỡi, mùi vị không ngon, nhưng dùng để tăng vị thì được.”
“Cách nấu này, dùng để nấu gà cũng được, thịt heo cũng được, nhưng cho vào cá là tươi ngon nhất, lát nữa con nhớ nếm thử nhiều vào.”
Chu mẫu thấy nàng hỏi cũng không giấu giếm, luyên thuyên kể cho nàng nghe.
Hoa thẩm (vợ lý chính) nhà có ba người con trai, con trai cả là người thật thà ở nhà trồng trọt, làm việc đồng áng. Con trai thứ hai là thợ săn, bình thường cũng phụ giúp làm nông.
Con trai thứ ba là người đọc sách, học ở trấn trên, thỉnh thoảng sẽ cùng thầy đi huyện thành một chuyến.
“Được thôi, món nương làm con nhất định phải nếm thử nhiều, chỉ là lát nữa nương đừng chê con dâu ăn nhiều là được.” Mộ Vãn Thư nghe vậy cười nói.
Thì ra là làm ra như vậy.
“Con bé này, ăn được là phúc, nương còn mong con ăn nhiều một chút, ăn béo một chút, để sinh cho nương một đứa cháu bụ bẫm chứ. Con cứ ăn thoải mái đi, nhà ta nuôi nổi.”
Chu mẫu nghe lời nàng nói thì phá lên cười, mà câu nói về việc sinh cháu bụ bẫm đó đã rất thành công khiến Mộ Vãn Thư ngượng ngùng che mặt lại.
Chỉ nói là cháu bụ bẫm, không nói là cháu trai bụ bẫm, cũng cho thấy Chu mẫu muốn có cháu, nhưng là trai hay gái đều được, bà không kén chọn.
Vừa trở về phòng bếp để đặt rau, Chu Dịch Xuyên nghe thấy lời này, vui đến nỗi mắt híp lại không thấy đâu, nhưng vì lo thê tử nhỏ của mình dễ xấu hổ, hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
“Nương, Vãn Thư da mặt mỏng, người đừng trêu nàng nữa.”
“Được được, nương không trêu nữa, kẻo lát nữa con lại đến tính sổ với ta.” Thấy Chu Dịch Xuyên bênh vực thê tử như vậy, Chu mẫu càng vui hơn.
Ngoài cửa, Chu phụ nghe tiếng cười sảng khoái của Chu mẫu, cũng mỉm cười theo.
Thấy Chu mẫu và mọi người vui vẻ, Mộ Vãn Thư với tính cách dễ bị lây nhiễm bởi không khí vui vẻ, cũng không nhịn được mà cong môi cười theo.
Hai tiểu đoàn tử không hiểu gì, nghe loáng thoáng cũng ngây ngô cười theo. Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đó càng khiến mấy người lớn cười không ngừng.
Nhìn không khí gia đình ấm cúng này, Mộ Vãn Thư cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa ấm áp, lại vừa tràn đầy khát khao.
Nghĩ đến, đây hẳn là tình thân mà nàng đã mong đợi bấy lâu nay chăng?
Quả thật, rất đáng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước kia nàng ở cô nhi viện, tuy nói cũng coi như ở trong một đại gia đình, nhưng trong thâm tâm mọi người đều hiểu rõ mình thực chất là một đứa trẻ mồ côi.
Vì vậy khi sống chung, luôn cảm thấy có gì đó ngăn cách, không thực sự hòa nhập vào không khí thân tình như gia đình.
Khi nàng vào trung học và bắt đầu hiểu chuyện một cách mơ hồ, cô nhi viện cũng không còn quản nàng như trước nữa, nàng liền từ đó bắt đầu sống tự lập.
Lúc đó phần lớn thời gian đều sống ở trường học, nhiều việc cũng bắt đầu tự mình xử lý.
Năm mười sáu tuổi rưỡi, nàng hoàn toàn chuyển ra khỏi cô nhi viện, bắt đầu cuộc sống tự lập.
Vì vậy, cảm giác về một gia đình như thế này, nàng thực sự rất khao khát.
“Thôi được rồi, Vãn Thư con nghỉ một lát đi, để Dịch Xuyên trông lửa là được, nương nấu thêm một món nữa là có thể dùng bữa rồi.” Thấy mặt Mộ Vãn Thư bị lửa nung đỏ bừng, Chu mẫu vội nói.
Chu Dịch Xuyên cũng đã rửa xong bát đũa cần dùng lát nữa, nhận lấy kẹp lửa từ tay Mộ Vãn Thư, đỡ nàng đứng dậy.
“Thê tử, nàng ngồi cạnh ta, ta trông lửa là được.” Hắn che đi ánh lửa, nàng ở bên cạnh vừa có thể sưởi ấm lại không sợ bị nung quá mức.
“Được.” Mộ Vãn Thư thấy cũng đã sắp xong, nên không khách sáo với hắn.
Chẳng mấy chốc, món ăn đã làm xong.
“Lão đầu tử, dẫn bọn trẻ ra dùng cơm đi.” Chu mẫu rửa sạch tay rồi gọi ra ngoài.
“Aiz, đến đây.” Chu phụ rửa sạch tay cho hai đứa nhỏ xong mới vào.
Lúc này trời vẫn còn hơi se lạnh, cả nhà ngồi dùng bữa trong bếp, bên ngoài có gió thổi sẽ lạnh hơn, trong nhà ấm áp.
Chu phụ và Chu mẫu ngồi cạnh nhau, Chu Dịch Xuyên và thê tử của hắn ngồi cạnh nhau. Chu phụ và Chu Dịch Xuyên ngồi sát, còn hai tiểu đoàn tử ngồi giữa Chu mẫu và Mộ Vãn Thư.
Một ngọn đèn dầu, chiếu sáng cảnh cả nhà dùng bữa, đơn giản, ấm cúng và vui vẻ.
“A nương, Dịch Hải còn muốn cá.” Tiểu đoàn tử ăn một miếng cá, mắt híp lại, kéo áo nương mình đòi cá.
“Đại tẩu...” Tiểu Dịch Minh cũng chằm chằm nhìn Mộ Vãn Thư với đôi mắt long lanh.
“Đây, cho con.”
Mộ Vãn Thư gắp phần thịt cá đã lọc xương vào bát nhỏ của đệ ấy, tiểu gia hỏa dùng chiếc thìa nhỏ của mình, ăn cháo trong bát mà nhồm nhoàm.
Cá sông này vẫn có vài cái xương, nhưng đều là xương lớn, không có xương dăm.
Nàng đã chia thịt cá thành từng miếng nhỏ cỡ móng tay, không sợ các tiểu gia hỏa bị hóc xương.
Hai tiểu gia hỏa này vốn biết tự dùng thìa ăn cơm, hơn nữa còn dùng rất tốt, đúng là hai tiểu đáng yêu.
Chu Dịch Xuyên thấy thê tử đưa phần thịt cá đã lọc xương cho tiểu gia hỏa, liếc nhìn tiểu đoàn tử xong, lại đưa mấy miếng cá đã lọc xương của mình cho Mộ Vãn Thư.
“Thê tử, nàng ăn nhiều chút.”
Mộ Vãn Thư ngẩn người, quay đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng khẽ nói lời cảm ơn: “Đa tạ.”
Nghe thấy thê tử nhỏ của mình khẽ khàng nói lời cảm ơn, Chu Dịch Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng như bị mèo con cào, vừa mềm vừa ngứa.
Miệng hắn gần như đã cười toe toét đến mang tai: “Không cần khách sáo.”
Chu Dịch Xuyên quay đầu nghĩ đến điều gì đó, nhìn Chu mẫu.
“Nương, lát nữa con đi nhà đại bá mượn xe lừa, ngày mai mang cá ra trấn bán.” Phải tranh thủ tối nay đi mượn xe sớm, nếu không ngày mai dậy sớm sẽ không tiện làm phiền người ta.
“Ừm, được thôi. Mai con dậy sớm một chút, nương sẽ cùng con đi.” Chu mẫu vốn cũng định ngày mai mang cá đi bán, nên không nghĩ nhiều liền đồng ý.