Bắt cua, bắt tôm sông, tiệc lớn tôm cua
Hai người sau khi mang những thứ từ trên núi về nhà, liền không ngừng nghỉ ra cửa.
Chu mẫu bọn họ đã về rồi, hai tiểu đoàn tử cũng đi cùng họ.
Chu mẫu rảnh rỗi không việc gì làm, cũng đi theo. Chu phụ cái đuôi này cũng mắt long lanh lẽo đẽo theo bà xã nhà mình.
Lúc này sau khi trồng trọt xong, nhà họ đã bước vào giai đoạn nông nhàn, nên cả gia đình cùng nhau xuất hành.
.... Cùng lúc đó, hậu sơn.
Mạc Vũ nhân lúc đào rau rừng, lặng lẽ tránh mặt mọi người chui vào núi, đến chỗ vách đá dựng đứng nơi Mộ Vãn Thư và Chu Dịch Xuyên tìm thấy lão sâm.
“Không có? Sao lại không có được chứ?”
Nàng rõ ràng nhớ kiếp trước tháng này, trong làng có tin đồn có người tìm thấy một cây lão sâm trên núi kiếm được một khoản tiền lớn.
Nàng rõ ràng nhớ là phải nửa tháng sau tin tức này mới truyền ra, nên nàng mới tranh thủ đến tìm sớm, bây giờ sao lại không có?
Kiếp trước nàng luôn cắm đầu làm những công việc không dứt trong Mạc gia, thật sự không hỏi kỹ rốt cuộc là nhà ai hái được lão sâm.
Chỉ nhớ khoảng thời gian này, có người tìm thấy lão sâm trên vách đá hậu sơn.
Nhưng, giờ đây nàng đã tìm khắp vách đá, ngay cả bóng dáng củ sâm cũng không thấy.
Tình huống này hoàn toàn làm đảo lộn kế hoạch của nàng, nếu không có bạc thì làm sao nàng chuẩn bị mua đồ trước được?
Nghĩ đến đây, nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hổ Sơn đối diện, siết chặt nắm đấm.
“Hú.” Ngay khi nàng nhìn qua, trên Hổ Sơn bỗng nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm.
Lập tức dọa Mạc Vũ sợ đến mức mềm nhũn chân, ngã ngồi trên đất.
Nhớ lại những lời đồn thổi trong làng rằng Hổ Sơn có đủ loại mãnh thú, trong lòng nàng dâng lên sự sợ hãi.
“Thôi vậy, hay là nghĩ cách khác đi.”
...... Bên này.
Mộ Vãn Thư cùng gia đình đi theo Chu Dịch Xuyên đến một nhánh của con sông Tam Loan Hà trong làng họ.
Nhánh sông này trước đây chắc khá lớn, có thể thấy rõ phạm vi bị nước xói mòn rất rộng.
Nhưng bây giờ chỉ còn dòng nước chảy ở giữa sông, đá nhiều, nước không sâu, chỗ sâu nhất có lẽ đến đầu gối, phần lớn chỉ ngập non nửa bắp chân.
Chu mẫu đưa hai tiểu đoàn tử ngồi trên bờ, Chu phụ và Chu Dịch Xuyên xuống những chỗ giữa sông để mò tôm sông.
Mộ Vãn Thư thì đi khắp nơi lật đá tìm cua, để tiện bắt cua, nàng còn mang theo cái kẹp củi của nhà mình.
Lật được một con liền kẹp một con.
Đừng nói, có lẽ vì trong làng không ai thích ăn cua này, mà dưới sông quả thật có rất nhiều cua.
Lật một hòn đá là thấy ngay một con, nàng thực sự rất thích cảm giác này.
Giống như mở hộp mù, con nào cũng trúng giải vậy.
“Tướng công, ở đây thiết trùng nhiều quá, cứ lật là thấy một con.” Quả là thiên đường cua trong truyền thuyết.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Mộ Vãn Thư đều gọi nhiều thứ theo cách gọi của người ở đây.
Cứ coi như nhập gia tùy tục, cũng là để tránh bại lộ thân phận.
“Nàng cẩn thận mấy tảng đá, đừng làm mình mệt mỏi.” Chu Dịch Xuyên nhìn vẻ hưng phấn của tiểu nương tử nhà mình, bất đắc dĩ thở dài dặn dò.
“Ừm, chàng yên tâm đi, ta biết mà.” Mộ Vãn Thư vừa lật đá, vừa kẹp cua vừa đáp.
Chu Dịch Xuyên âm thầm đi theo sau tiểu nương tử nhà mình mò tôm sông, luôn chú ý đến tình hình của tiểu nương tử, bảo vệ nàng.
Dáng vẻ cẩn thận bảo vệ vợ của chàng khiến hai lão nhân gia bên kia nhìn mà vui vẻ.
“Thấy chưa, sau này phải học tập đại ca các con nhiều vào, nương tử là để mà cưng chiều, để mà trân quý đó.
Đừng có học theo mấy tên đàn ông không hiểu chuyện, coi phụ nữ là công cụ, cứ thế mà giày vò.
Không có phụ nữ, đàn ông các con còn chẳng thể xuất hiện trên đời này.” Chứ đừng nói là không coi phụ nữ ra gì.
Nói thật, đàn ông thời này phần lớn đều không yêu thương vợ, đứa nào đứa nấy đều coi vợ con mình như trâu bò mà sai khiến.
Giống như cha nàng vậy, loại đàn ông ch.ó má này chắc chắn tiền đồ mờ mịt.
Gây hấn trong nhà thì có ích gì chứ.
“Ừm, Dịch Minh sẽ học theo đại ca.”
“Dịch Hải sau này cũng sẽ giống đại ca, cưng chiều đại tẩu, trân quý đại tẩu ạ.”
“Pụt chít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Pụt chít.”
Chu phụ đang định bày tỏ lòng trung thành với vợ mình thì lời nói của tiểu gia hỏa kia lập tức làm mấy người bật cười.
“Ối giời ơi, con trai ngốc của nương.”
Rõ ràng, ý hiểu của tiểu gia hỏa hoàn toàn không giống với điều Chu mẫu muốn truyền đạt.
Bảo nó học cách sau này cưng chiều vợ mình, nó lại học đại ca nó cưng chiều đại tẩu nó.
“Hì hì.” Thấy cha mẹ đều cười, tiểu Dịch Hải cũng nhe răng cười theo.
Vẻ mặt nhỏ nhắn này khiến cả gia đình càng thêm vui vẻ.
Mộ Vãn Thư bắt không lâu sau, đã bắt được non nửa giỏ tre, bữa tiệc cua tối nay của nhà họ đã đủ rồi.
Chu Dịch Xuyên cùng cả nhà thu hoạch cũng khá khả quan, một đĩa tôm lớn thế kia là đủ rồi.
Thấy vậy, Mộ Vãn Thư bèn dừng tay, nghĩ bụng tối đến lúc cùng Chu Dịch Xuyên đi bắt cá sẽ ghé lại nhặt thêm ít nữa, mai đưa lên trấn cho Lâm chưởng quầy nếm thử xem sao.
Giờ cái gùi này không đựng được nước, mang về nhà có lẽ sẽ c.h.ế.t mất kha khá, chi bằng đợi tối mang thùng đến.
Mặc dù món ăn này có thể nhiều thực khách không muốn gọi, nhưng nếu nấu thành cháo cua thì vẫn được, cháo cua tươi ngon chắc hẳn sẽ được lòng mọi người.
“Phụ mẫu, vậy là tạm đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“Không cần nữa ư?” Chu Dịch Xuyên cảm thấy chừng này vẫn chưa nhiều, chàng còn sợ tiểu nương tử ăn không đủ.
Nhìn dáng vẻ tiểu nương tử, hẳn là nàng rất thích ăn những món này.
“Muốn ăn thì lần sau chúng ta lại đến bắt là được, chừng này đủ ăn hôm nay rồi, bắt nhiều quá mang về ăn không hết, lại không nuôi được sẽ hỏng mất.” Cua và tôm còn khó nuôi hơn cá nhiều.
“Vậy cũng được.” Nghe nàng nói vậy, Chu Dịch Xuyên cũng không còn ý kiến.
Mấy người thu dọn đồ đạc, cùng nhau trở về nhà.
Trên đường về, Mộ Vãn Thư tiện đường ghé qua vườn rau hái thêm ít hành tỏi, nhưng không dám hái nhiều.
“Chừng này có đủ không? Không đủ thì hái thêm vài cọng nữa là được, ở nhà nương còn giữ hạt giống, ăn hết chúng ta lại trồng.” Chu mẫu thấy nàng chỉ hái chút ít bèn nhíu mày hỏi.
Chu Dịch Xuyên đứng bên cạnh nghe Chu mẫu nói vậy, lập tức quay đầu nhìn mẫu thân mình với vẻ mặt khó tin.
Chàng rõ ràng nhớ khi xưa chàng hái những cọng hành tỏi này, mẫu thân chàng đâu có nói như vậy.
Chàng nhớ nguyên văn là thế này: ‘Ngươi, cái tiểu tử ngỗ nghịch này! Lão nương ta vất vả lắm mới trồng được vài cọng này, vậy mà ngươi dám nhổ trụi sao?’
‘Ngươi là nghịch tử!’ Câu này là do phụ thân chàng lúc đó ở bên cạnh bổ sung thêm.
Thế mà giờ nhìn xem…
“Không cần đâu mẫu thân, chừng này đủ rồi, nhà chúng ta cũng không trồng nhiều lắm.”
“Không sao, ăn hết rồi lại trồng, trồng nó chẳng phải là để ăn sao?” Chu mẫu nhìn dáng vẻ con dâu liền biết không đủ, không nói hai lời liền trực tiếp ra tay nhổ.
“Dùng nhiều một chút, dùng những thứ này xào lên ăn rất thơm.” Vừa đưa rau đã nhổ cho Mộ Vãn Thư, vừa nói.
Chu Dịch Xuyên: “……”
Chàng nhớ khi xưa chàng cũng nói thế, hành tỏi dùng để xào rau rất thơm.
Thế rồi mẫu thân chàng nói: ‘Thơm cái gì mà thơm, thứ gì chẳng ăn được, mẫu thân ngươi vất vả lắm mới có được vài hạt giống, trồng ra ngần này thứ, vậy mà ngươi đã muốn chiếm đoạt sao?’
Chu Dịch Xuyên: ………
Chu phụ đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của Chu Dịch Xuyên, như thể đã hiểu thấu suy nghĩ của Chu Dịch Xuyên, bèn vươn tay vỗ vai chàng.
“Ai bảo ngươi không phải nữ oa chứ.”
Chu Dịch Xuyên: “.........” Cạn lời.
Quay đầu lại vừa vặn thấy hai tiểu đệ đang trân trân nhìn mình, chàng bèn vươn tay không khách khí xoa xoa đầu chúng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, hai đứa ngươi cũng không phải nữ oa, đãi ngộ và địa vị cũng ngang hàng với ta thôi.”
“Chu Dịch Xuyên, ngươi lại trêu chọc các đệ đệ rồi! Người lớn thế rồi, ngày nào cũng trêu chọc hai tiểu hài tử làm gì?”
Chu mẫu quay đầu nhìn thấy cảnh này liền trực tiếp buông một câu.
Chu Dịch Xuyên nhìn hai tiểu đệ: “......... Ta chỉ là vuốt lại tóc cho chúng thôi mà.”
Thôi được rồi, chàng hiểu rồi, trong nhà này địa vị của chàng là thấp nhất.
Hai tiểu đệ nghe vậy liền đồng loạt sờ lên cái đầu bị xoa đến rối bù như tổ gà của mình.
Đôi mắt long lanh ướt át đồng loạt nhìn về phía Chu Dịch Xuyên.
Cứ như đang nói: ‘Đại ca, huynh nói thật ư?’