...Dâng trà xong, cả nhà liền đi dùng cơm.
Bữa ăn là cháo loãng ăn kèm trứng chiên, một bát thịt, và một đĩa rau xanh xào mỡ lợn.
Vì vừa mới làm tiệc rượu, trong nhà lại có hai tiểu đoàn tử, một người bệnh... à, hẳn là hai người bệnh nhỉ, nên bữa ăn khá thịnh soạn.
Mộ Vãn Thư lặng lẽ dùng cháo loãng, ngoài việc thỉnh thoảng gắp thêm một chút trứng cho hai tiểu đoàn tử và Chu Dịch Xuyên, nàng không gắp thêm nhiều nữa.
Mặc dù nàng cảm nhận được sự yêu thích của Chu phụ và Chu mẫu dành cho mình, nhưng dù sao đây cũng mới là ngày thứ hai nàng về nhà chồng, vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.
Hơn nữa, tối qua nàng vừa dùng đồ ăn trong không gian rồi, cũng không quá thèm.
Chu Dịch Xuyên thấy thê tử mình gắp thức ăn cho hắn, khóe miệng liền muốn toét đến tận mang tai, đắc ý vô cùng.
“Nương tử, nàng ăn nhiều một chút. Nếu thích, lát nữa ta sẽ đi săn thêm về cho nàng.” Hắn vừa nói vừa gắp miếng thịt gà trong bát mình sang bát nàng, cười nói.
Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy sau khi ôm thê tử ngủ một giấc tối qua, cơ thể hắn đã khỏe hơn rất nhiều, cái cảm giác u uất đè nặng trong n.g.ự.c trước đây cũng biến mất.
Thậm chí còn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, tinh thần sảng khoái hơn cả lúc trước khi cơ thể chưa xảy ra chuyện gì.
“Tạ ơn phu quân.” Ánh mắt hắn luôn rực cháy, khiến má Mộ Vãn Thư ửng hồng, nàng khẽ gật đầu nhỏ giọng cảm ơn.
Nghe thấy thê tử mình gọi mình, nụ cười trên mặt Chu Dịch Xuyên càng sâu hơn, lại gắp thêm vài miếng cho nàng, sợ nàng không đủ ăn.
Chu mẫu nhìn sự tương tác của đôi vợ chồng trẻ, nụ cười trên mặt bà càng thêm đậm, sau đó lại nhìn cái bát trống trơn của mình, vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn trượng phu một cái.
Chu phụ nhận được ánh mắt đó, liền hiểu ý mà gắp thức ăn cho Chu mẫu, đặt vào bát bà.
“Nương tử, nàng cũng ăn nhiều một chút đi.”
Chu mẫu lúc này mới hài lòng, cười ăn miếng thức ăn Chu phụ gắp, sau đó lại gắp lại cho hắn một ít.
“Chàng cũng ăn nhiều một chút đi.”
Hai tiểu đoàn tử bên cạnh ngơ ngác nhìn hai cặp vợ chồng, sau đó lại ngơ ngác ăn cháo do đại tẩu và mẫu thân đút cho.
Thật ra mà nói, Chu gia trước đây vốn không thiếu thịt ăn, vì Chu Dịch Xuyên thường xuyên lên núi săn bắn, mang thịt về.
Chỉ là khoảng thời gian này Chu Dịch Xuyên hôn mê, nên không có thịt dùng thường xuyên như vậy.
Dùng cơm xong, Chu Dịch Xuyên liền dẫn Mộ Vãn Thư ra ngoài đi dạo một vòng để nàng nhận đường, nhận nhà.
Hai tiểu đoàn tử nhất định đòi đi cùng, nên cũng được dẫn theo. Chu mẫu thấy hai người có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ này thì cũng không ngăn cản.
“Nương tử, đây là nhà đại bá của chúng ta, kia là nhà tiểu thúc.” Chu Dịch Xuyên vừa đi vừa giảng giải cho nàng, chọn những người thân cận hơn để nói trước.
Mộ Vãn Thư gật đầu, chăm chú ghi nhớ. Hai tiểu đoàn tử cũng gật đầu theo.
Tiểu Dịch Hải dùng bàn tay nhỏ bé chỉ vào hai hộ gia đình mà Chu Dịch Xuyên vừa nói, rồi cất tiếng: “Ưm, con biết rồi. Đây là nhà đại bá, đây là nhà tiểu thúc.”
“Đệ sai rồi, đây mới là nhà đại bá, kia là nhà tiểu thúc.” Tiểu Dịch Minh chỉ theo thứ tự ngược lại với điều Tiểu Dịch Hải vừa nói.
“Huynh mới là người sai.” Tiểu Dịch Hải nhíu mày phản bác.
“Rõ ràng là đệ sai, đây là nhà đại bá, kia là nhà tiểu thúc.” Tiểu Dịch Minh chỉ đúng thứ tự rồi nói, nhìn đệ đệ mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Phải nói là, Tiểu Dịch Minh tuy chỉ sinh trước Tiểu Dịch Hải vài phút, nhưng thật sự rất ra dáng một người ca ca.
Lúc này, hắn trông hệt như một người ca ca hay lo lắng.
Tiểu Dịch Hải thấy ca ca mình nghiêm túc như vậy, liền cẩn thận nhìn kỹ hai căn nhà một lượt, rồi mới gật đầu đồng tình.
“Ưm, ca ca nói đúng.” Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mẫu thân đã nói phải nhường ca ca, vậy thì hắn cứ nhường vậy.
Thế nhưng Tiểu Dịch Minh lại nhìn ra, Tiểu Dịch Hải vẫn còn mơ hồ mà gật bừa theo, thấy vậy Tiểu Dịch Minh liền ghét sắt không thành thép mà nắm chặt bàn tay nhỏ bé.
“Đệ theo ta nhận này, đây là nhà đại bá, đây là nhà tiểu thúc. Nếu nhận đúng, ta sẽ chia một ít bánh ngọt của ta cho đệ đó.”
Tuổi nhỏ như vậy mà đã học được cách dùng lợi ích để dụ dỗ người khác rồi.
Nhưng hiệu quả lại rất hữu ích, Tiểu Dịch Hải nghe thấy có bánh ngọt để ăn, mắt liền sáng rực, rất chính xác chỉ ra nhà đại bá và nhà tiểu thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong còn chìa bàn tay nhỏ về phía ca ca mình: “Ca ca, bánh ngọt.”
Tiểu Dịch Minh: “.......” Hắn luôn cảm thấy, có gì đó không ổn lắm.
“Phụt.” Mộ Vãn Thư và Chu Dịch Xuyên cũng ngây người, sau đó nhìn nhau bật cười. Không ngờ tiểu Dịch Hải này lại còn biết dỗ dành đồ ăn nữa.
Mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng Tiểu Dịch Minh nói được làm được, vẫn từ trong túi nhỏ của mình lấy ra một miếng bánh vuông được gói ghém cẩn thận.
Sau khi lấy bánh ra, tiểu Dịch Minh nhìn tiểu đệ đệ của mình, rồi lại nhìn đại ca và đại tẩu, nghĩ một lát, hắn vẫn bẻ chiếc bánh vuông thành bốn phần.
“Cho đệ này.” Hắn đưa cho tiểu đệ đệ một miếng trước.
Tiểu Dịch Hải nhận được món ăn, vui mừng khôn xiết, cẩn thận bỏ vào túi mình, định bụng để dành về cho nương dùng.
Hắn thấy rồi, nương còn chẳng nỡ ăn bánh, hắn phải để dành nhiều hơn cho nương.
“Đại ca, đại tẩu, dùng bánh ngọt đi ạ.” Tiểu Dịch Minh mặc kệ hành động của tiểu đệ đệ, quay đầu bỏ một miếng vào túi mình, hai miếng còn lại đưa cho Chu Dịch Xuyên và Mộ Vãn Thư.
Dù biểu cảm nhỏ xíu lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng hắn vẫn c.ắ.n răng chia sẻ.
“Phụt!” Bộ dáng ấy thật sự đáng yêu khôn tả, Mộ Vãn Thư khẽ ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo, thực chất là lấy từ không gian của nàng.
Đó là những viên kẹo vuông nhỏ kiểu cổ điển mà nàng đã mua trên mạng trước đây, làm từ nước mía nguyên chất. Nàng không quá thích ăn kẹo nên cũng không mua nhiều, giờ trong không gian cũng chỉ còn vài viên.
“Đa tạ tiểu Dịch Minh, đại tẩu không dùng đâu. Vừa rồi Dịch Minh làm rất tốt, đã dạy đệ đệ nhận biết đồ vật, vậy nên đại tẩu thưởng cho tiểu Dịch Minh một viên kẹo.” Nàng đặt một viên kẹo vào tay tiểu Dịch Minh, cười nói.
“Đa tạ đại tẩu ạ.” Tiểu Dịch Minh nghe vậy thì vui vẻ, hôn chụt một cái lên má Mộ Vãn Thư, cẩn thận bỏ viên kẹo vào túi.
Mộ Vãn Thư cười khẽ xoa đầu hắn, rồi quay người kéo tiểu Dịch Hải, người đang ngoan ngoãn vui vẻ nhìn ca ca mình được thưởng, đặt viên kẹo còn lại vào tay tiểu đệ.
“Tiểu Dịch Hải cũng rất giỏi, đã học được cách nhận biết đồ vật cùng ca ca, vậy nên đại tẩu cũng thưởng cho Dịch Hải một viên kẹo. Sau này Dịch Hải phải thường xuyên học nhận biết đồ vật cùng ca ca nhé.”
Tiểu Dịch Hải biết ca ca mình được thưởng nhưng không hề ghen tị, chỉ nghĩ rằng lần sau mình cũng phải cố gắng làm thật tốt để tự mình giành lấy phần thưởng.
Nhưng không ngờ, lần này mình lại cũng có phần, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy vui sướng.
“Đa tạ đại tẩu.” Hắn cũng hôn chụt một cái lên má bên kia của Mộ Vãn Thư, vui vẻ nói.
Chu Dịch Xuyên nhìn hành động của Mộ Vãn Thư, muốn nói lại thôi. Hắn biết thê tử của mình một năm qua không hề dễ dàng, giờ lại mất đi song thân.
Hai viên kẹo này có lẽ nàng đã chắt chiu rất lâu cũng không nỡ ăn, nay lại dễ dàng cho hai tiểu tử này.
Hắn muốn ngăn lại để nàng giữ cho mình, nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng khi chia sẻ cho hai tiểu tử kia, lại chỉ đành thở dài.
Trong lòng hắn định sẽ săn thêm nhiều thú vật, mang ra trấn bán lấy tiền, mua thêm nhiều kẹo cho thê tử.
Suy nghĩ trong lòng hắn, Mộ Vãn Thư không nhận ra được. Thấy hắn cứ trân trân nhìn hai tiểu đệ đệ ngẩn người, nàng còn tưởng hắn cũng thèm rồi.
“Cho chàng này, chàng cũng có phần, của chàng là nhiều nhất.” Nàng lấy ra hai viên kẹo cuối cùng trong không gian, chia cho hắn.
Chu Dịch Xuyên nhìn hai viên kẹo được nhét vào tay, cùng với giọng điệu dỗ dành trẻ con của nàng.
“......”
Hắn uất ức nhìn về phía thê tử của mình.
“Hết rồi, hai viên cuối cùng đều cho chàng cả rồi.” Mộ Vãn Thư thấy ánh mắt ai oán của hắn, tưởng hắn còn muốn nữa, sờ sờ túi áo bất đắc dĩ nói.
Chu Dịch Xuyên: “.......”
Uất ức bóc một viên, thừa lúc nàng đang nói mà nhét vào miệng nàng, những mảnh giấy gói kẹo mỏng dính còn sót lại và kẹo đều được hắn bỏ lại vào túi.
“Ta không thích ăn kẹo, số còn lại ta giữ giúp nàng trước đã.” Tránh để lát nữa lại rẻ cho hai tiểu tử này.
Hai tiểu tử này mỗi lần hắn ra ngoài bán đồ săn được đều có mang đồ ăn về cho chúng, vậy mà giờ lại còn đến lừa thê tử của hắn, thật là những tiểu tử hư hỏng.
“Chàng đi chậm lại chút.” Mộ Vãn Thư thưởng thức vị ngọt trong miệng, biết mình vừa hiểu lầm hắn, thấy bộ dạng buồn bực của hắn thì trên mặt nở nụ cười, kéo hai tiểu đệ đệ đi theo sau hắn.
Hai tiểu tử cũng vui vẻ hớn hở, một đứa thì nghĩ sẽ chia bánh và kẹo cho nương, một đứa thì nghĩ sẽ chia cho cha.