Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 303



Tiếng cười của cô ta đột ngột dừng lại khi cánh cửa căn nhà tồi tàn đóng lại, chuyện gì thế này, người đâu, sao trên giường không có ai? Tần Trúc Tây đâu!

“Có phải cô ta đã chạy … “

Cô ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng, đột nhiên sau gáy bị đánh một đòn mạnh, trước mắt lập tức tối sầm lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống, bị Kiều Tuấn Bằng đỡ được.

“Không thể trách tôi được, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, thà đắc tội với Tần Trúc Tây còn hơn là đắc tội với cô, ai bảo cô không có sức, không đánh được người chứ.”

Hắn không hề có chút áy náy nào, sau khi đỡ người thì lập tức bắt đầu móc túi, quả nhiên móc ra được năm mươi lăm đồng.

“Người phụ nữ này rất ranh mãnh, một xu cũng không mang theo trên người, tối đến chúng ta lại đến phòng cô ta tìm, ít nhất cô ta còn một trăm mười đồng ở nhà, có số tiền này, chúng ta không lo không trả được nợ.”

“Thật sự phải đưa người phụ nữ này đi như vậy sao?”

Biết rằng có tiền có thể trả hết nợ, nhìn người phụ nữ đang nằm trước mắt, không có chút sức phản kháng nào, lòng Thái Đông bắt đầu d.a.o động.

Dương Mi Mi không xấu, dù sao cũng là nữ chính, không thể xấu được, hơn nữa còn khá thanh tú, là kiểu bích ngọc, ở các đội sản xuất nông thôn cũng được coi là hàng đầu.

TBC

Vì các cô gái trong thôn thường phải làm việc, cho dù có đẹp thì thường xuyên làm việc, có người còn phải xuống ruộng, gió thổi nắng gắt nên trông sẽ đen và thô ráp hơn, vì vậy Dương Mi Mi trông như vậy, ở vùng này đã là khá tốt rồi.

Gia cảnh Thái Đông nghèo khó, không có bản lĩnh gì, cưới vợ thì không cần nói nhưng hắn cũng là một chàng trai to xác, chưa từng đụng vào phụ nữ, bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ đẹp nằm trước mặt, hắn đột nhiên có chút kích động, không thể kiểm soát được mà nghĩ lung tung.

“Không thì sao? Anh muốn làm gì?”

Kiều Tuấn Bằng và Vi Nhất Minh cùng nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thái Đông xoa xoa tay, đưa ra một yêu cầu vô liêm sỉ hơn.

“He he, dù sao cô ta cũng phải đưa đi chỗ đó, không bằng trước tiên đưa cho tôi … “

“Thế nào, hôm nay nói chuyện có thuận lợi không? Đại đội trưởng thôn Trần Gia Loan đồng ý chưa?”

Hứa Đình Tri vừa đến, Tần Trúc Tây lập tức quan tâm hỏi.

Nếu để Hứa Văn Diệp ở lại thôn Vạn Gia Trang, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại đi theo cốt truyện ban đầu nên vẫn là đổi cho cậu ta một môi trường khác là ổn thỏa nhất.

“Vẫn chưa đồng ý, ông ta nói phải cân nhắc thêm, rồi bàn bạc với thôn dân.”

Hứa Đình Tri nhận lấy cốc nước Tần Trúc Tây đưa, ngửa đầu uống một hơi thật mạnh mới nói.

Yết hầu của anh rất rõ ràng nhưng bình thường trông vẫn khá nho nhã, như thể ngay cả yết hầu cũng nhuốm màu khí chất lạnh lùng, nhàn nhạt của anh, nhưng bây giờ ngửa đầu uống nước, động tác nuốt khiến yết hầu trượt lên xuống, không hiểu sao lại có chút gợi tình.

Trời bên ngoài quá nóng, mặt trời vẫn rất to, anh vội vã trở về dưới trời nắng gắt, người vốn không thích đổ mồ hôi như anh cũng đổ một chút mồ hôi mỏng trên trán, khuôn mặt đẹp trai còn ửng hồng, nổi bật trên làn da trắng, càng thêm phần khí sắc.

Chậc, đúng là đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Tần Trúc Tây không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, sao qua một đêm mà cảm thấy anh đẹp trai hơn rồi!

Miệng Hứa Đình Tri nói rất nhiều nhưng Tần Trúc Tây không nghe lọt một chữ nào, chỉ nhớ nhìn mặt người ta mà ngẩn người. Hứa Đình Tri rất nhanh đã chú ý đến ánh mắt của Tần Trúc Tây, cô đang nhìn …

Môi anh?

Anh cong môi cười, tạo thành một đường cong đẹp mắt, cười càng thêm phong lưu, hào hoa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com