Về phần này, Tần Trúc Tây nói bóng gió, nói đại khái một chút, còn lại thì để họ điều tra, để họ tự tìm ra đáp án.
Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây nhanh chóng ra khỏi đồn công an, lúc ra ngoài còn đụng phải người nhà của Kiều Tuấn Bằng, từng người khóc lóc thảm thiết.
“Các người ở đây làm gì! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy! Con trai tôi sao lại thành ra thế này! Đến giờ nó vẫn còn nằm trong bệnh viện, các người rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy, con trai tội nghiệp của tôi ơi!!!”
Mẹ Kiều Tuấn Bằng khóc lóc thảm thiết, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Trúc Tây không buông.
Nếu con trai bà ta có mệnh hệ gì thì bà còn sống trên đời này để làm gì?
TBC
“Thím vào trong rồi sẽ biết, Kiều Tuấn Bằng thành ra như vậy cũng không liên quan đến tôi, là Dương Mi Mi và Hạ Chu làm, hai người họ đã bị bắt rồi.”
Tần Trúc Tây nói không chút đồng cảm, giọng điệu hờ hững.
Nếu không phải mẹ Kiều Tuấn Bằng luôn nuông chiều hắn thì Kiều Tuấn Bằng đã không thể trở nên như bây giờ, cái gì cũng dám làm, mẹ hiền con hư, rõ ràng đây là thất bại trong giáo dục.
“Dương Mi Mi! Con điếm này! Con trai tôi đã làm gì nó! Còn Hạ Chu nữa! Chúng tôi không có thù oán gì với Hạ gia! Anh ta...”
“Thím tự vào trong tìm hiểu tình hình đi, nếu không thì đến bệnh viện trông chừng Kiều Tuấn Bằng, thím nói với tôi cũng vô ích, tôi cũng không biết tại sao.”
Tần Trúc Tây đẩy tay bà ta khỏi cánh tay mình, quay người đi cùng Hứa Đình Tri, lúc này mặt trời đã lặn, trăng sao mới bắt đầu làm việc, ánh sáng yếu ớt, không chiếu sáng nổi con đường đen ngòm.
“Chúng ta về thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vất vả như vậy, cuối cùng cũng sắp xong rồi, Kiều Tuấn Bằng không chết, chỉ cần tra ra được nguyên nhân cái c.h.ế.t thực sự của Cao Lương, tội chồng tội, Dương Mi Mi không bị xử b.ắ.n thì cũng phải bị phán tù rất nhiều năm.
Sau này cuối cùng cũng không cần phải đề phòng sự tính toán và trả thù của kẻ điên Dương Mi Mi nữa rồi, rất tốt, Tần Trúc Tây cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt trong lành dễ chịu.
Mẹ Kiều Tuấn Bằng vốn đang ở bệnh viện trông chừng Kiều Tuấn Bằng nhưng nghe nói con trai mình bị thương nặng như vậy, bị đ.â.m nhiều nhát d.a.o như vậy, bà ta lại không kìm được mà đến tính sổ với hung thủ.
Tần Trúc Tây không muốn để ý đến bà ta, bà ta liền xông vào, nhất định phải lật tung nơi này lên, đòi lại công bằng cho con trai mình!
“Về nhà thôi, không sợ à?”
Đêm hôm khuya khoắt tối đen như mực, đi trên đường cũng không ai nhìn thấy, vì vậy Hứa Đình Tri vô tư nắm lấy tay Tần Trúc Tây, hai người mười ngón đan vào nhau, như thể trái tim đều dính vào nhau.
Dương Mi Mi sắp bị pháp luật trừng trị rồi, Hứa Đình Tri cũng rất vui, biểu hiện cụ thể là bây giờ muốn nắm tay, hôn hít, ôm ấp đối tượng của mình, hai điều sau hiện tại không được nhưng nắm tay thì vẫn được.
“Anh hỏi cái nào?”
Tần Trúc Tây nắm lại tay Hứa Đình Tri, nghiêng đầu hỏi anh.
Là hỏi cô sợ bóng tối hay sợ cảnh tượng căng thẳng và kích thích hôm nay? Dương Mi Mi quả thực là một kẻ tàn nhẫn, cô nhìn sơ qua, trên người Kiều Tuấn Bằng có ít nhất năm nhát dao, nhát nào cũng đ.â.m vào chỗ hiểm nhưng không đ.â.m trúng tim nên Kiều Tuấn Bằng mới có cơ hội được cấp cứu, nếu không thì bây giờ chắc đã toi mạng rồi.
Căn phòng đó đầy máu, còn có vết kéo lê, có hai vệt máu, bên trên lại phủ thêm m.á.u mới, là mức độ mà người nhát gan nhìn vào có thể gặp ác mộng.
Nhưng Tần Trúc Tây đã chứng kiến nhiều cảnh tượng như vậy rồi, không chỉ mặt không đổi sắc, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tuấn Bằng, còn có hiện trường g.i.ế.c người khủng khiếp đó...