Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 467



Tần Trúc Tây rất tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình.

“Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp với thím Kim rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Bên này không chú trọng hình thức, chỉ cần đủ lượng thức ăn, để mọi người ăn no là được, thịt cũng không nhiều, chỉ một phần. Một bàn một đĩa mỏng, cơ bản là mỗi người gắp một miếng là hết.”

“Còn lại nếu hết thì sắp xếp thêm một đĩa trứng xào nữa là coi như tiệc khá rồi, anh đều có thể lo được.”

Hứa Đình Tri khoác lác, rõ ràng là đã lấy lại sự tự tin vào tay nghề nấu ăn của mình.

Nhưng anh cũng có thể tự tin như vậy, dù sao thì ngoài anh và Tần Trúc Tây, có lẽ bây giờ mọi người không để ý nhiều đến hương vị thức ăn, đối với mọi người, chỉ cần nguyên liệu tốt là được.

Như thịt, trứng, chỉ cần luộc lên, không cho gì cả cũng rất thơm.

“Đừng, em sợ đến ngày cưới em sẽ không nhịn được mà đuổi anh ra ngoài mất.”

Tần Trúc Tây vẫn không ngẩng đầu lên, ngay cả khi đáp trả Hứa Đình Tri cũng không thèm ngẩng đầu, nghiêm túc so sánh kim chỉ trong tay.

“Em làm gì vậy, nghiêm túc thế? Đợt này đã bận rộn xong rồi, ngày mai có muốn anh đưa em đi dạo phố không? Cứ ở nhà mãi cũng chán.”

Hứa Đình Tri dùng một tay nâng cằm Tần Trúc Tây lên, buộc cô phải nhìn anh.

“Đừng đùa, đang bận, không đi.”

Tần Trúc Tây hất tay anh ra, cúi đầu nhìn kim chỉ trên tay. Ôi, méo mó thế này, thật không nỡ nhìn. Mọi người làm sao có thể may đồ ngay ngắn như vậy khi không có thước?

Buồn quá.

Cô cau mày, hiếm khi buồn rầu.

“Em đang làm gì vậy? Đế giày?”

Hứa Đình Tri nhìn một lúc rồi do dự hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng nếu là đế giày thì tại sao lại phải thêu nhiều mũi như vậy? Chẳng phải đây đã là đế giày rồi sao?

“Em có nên cảm ơn anh không, anh còn có thể nhận ra đây là đế giày?”

Tần Trúc Tây liếc anh một cái, nói một cách khó chịu.

Đế giày này vẫn là do thím Kim khâu giúp cô, cô chỉ cần làm phần mặt giày thôi nhưng vẫn rất khó, tay cô không phải là tay cầm kim chỉ mà!

“Em định làm giày cho anh, kết quả làm mãi chẳng xong! Anh xem này! Kim còn đ.â.m vào tay em mấy lỗ!”

Tần Trúc Tây vừa tức giận vừa tủi thân lại vừa như nũng nịu đưa mấy ngón tay của mình ra trước mặt Hứa Đình Tri để anh xem.

Đồng chí Tần không chảy m.á.u không rơi lệ vậy mà cũng có ngày thấy đau, vẫn là vết thương nhỏ xíu như vậy, quả nhiên tình yêu khiến con người thay đổi.

“Sao em bất cẩn thế, không biết làm thì đừng làm, anh cũng không thiếu giày để đi.”

Hứa Đình Tri nắm lấy ngón tay cô, cẩn thận quan sát một chút, quả nhiên phát hiện ra mấy vết m.á.u không rõ ràng, đó chính là những lỗ nhỏ do kim đâm.

Mười ngón tay liên quan đến tim, như vậy hẳn là đau lắm!

TBC

Quả nhiên anh nhíu mày đau lòng, còn nhẹ nhàng thổi một hơi vào tay Tần Trúc Tây để an ủi.

“Không giống nhau, không phải em muốn tự tay làm một thứ gì đó cho anh, để tỏ ra có thành ý một chút sao?”

Ban đầu cô muốn làm thứ khác nhưng giày vẫn có ý nghĩa tốt nhất, vì vậy cô suy đi nghĩ lại, vẫn thấy làm giày là được rồi. Thím Kim đã dạy cô mấy lần, cô cảm thấy cũng ổn.

Ai ngờ nhìn thì dễ, làm thì khó, thật đáng giận!

“Em không cần làm gì cả, chỉ cần em gả cho anh, anh đã thấy em rất có thành ý rồi.”

Hứa Đình Tri áp sát môi Tần Trúc Tây nói, nói xong còn nhẹ nhàng mổ nhẹ lên môi cô.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com