Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 480



“Được, vậy lát nữa em nấu mì nhé, chúng ta...”

“Ôi chao, Tiểu Tây thật sự có tiền đồ! Người thứ ba trong đội chúng ta mua được xe đạp vậy mà lại là cháu!”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất to, một lúc sau mới thấy bóng người.

“Chú Cường.”

Tần Trúc Tây theo thứ bậc chào hỏi ông ta.

Trong đội trước đây chỉ có hai nhà có xe đạp, một nhà là nhà đội trưởng, một nhà là nhà Hạ Chu, một đội sản xuất lớn như vậy chỉ có hai nhà có xe đạp, có thể thấy được, thứ này không phải là thứ bình thường.

Cho nên bây giờ hộ nghèo nổi tiếng trong đội mua được xe đạp, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

“Ồ, còn chưa ăn cơm à, trí thức Hứa cũng ở đây à, hai người đúng là thích ở bên nhau.”

Ông ta cười ha ha, không biết là thật thà hay cố ý nói những lời này.

“Tôi là hôn phu của Tiểu Tây, bình thường không có việc gì thì đến thăm nhiều hơn cũng là nên.”

Hứa Đình Tri không nặng không nhẹ đáp một tiếng.

“Đúng vậy, hai người sắp kết hôn rồi, tôi nghe nói chiếc xe đạp này là sính lễ mà anh chuẩn bị cho Tiểu Tây à?”

Chú Cường nhìn chiếc xe đạp mới tinh này, trong mắt tràn đầy sự yêu thích.

“Vâng, chú Cường muốn thử không?”

Tần Trúc Tây xuống xe đạp, để chú Cường có thể xem kỹ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chú Cường này cũng là anh em tốt của cha Tần lúc còn sống, chỉ là không biết trước đây cha Tần có giúp được gì cho nhà người ta không nhưng chú Cường đã từng giúp đỡ cha Tần.

Lúc cha Tần mới mất, chú Cường vẫn giúp lo liệu những chuyện đó. Chỉ là cuộc sống của mọi người đều khó khăn, sau khi chăm sóc chị em cô một thời gian, vì vợ ở nhà không đồng ý nên ông ta ít liên lạc với chị em Tần Trúc Tây.

Nhưng cũng không làm gì có lỗi với chị em cô, cho nên lúc này ông ta tìm đến, Tần Trúc Tây về tình về lý đều phải nể mặt ông ta.

TBC

“Vậy chú thử nhé, ôi chao cháu nói xem, hai người mua chiếc xe đạp này ở đâu vậy? Phải mất bao nhiêu tiền? Có cần phiếu không? Hai người xem màu này đẹp thế, xe đạp nhà đội trưởng và Hạ gia đều không đẹp bằng xe đạp của hai người.”

Chú Cường thích không buông tay, đích thân ngồi lên ngồi xuống, lại thử đạp một vòng. Còn bấm chuông hai cái, phát ra tiếng leng keng leng keng.

Đương nhiên rồi, xe đạp của hai nhà họ đều cũ rồi, xe đạp nhà Tần Trúc Tây hôm nay mới chở về, làm sao mà không đẹp được?

“Tiếng này hay quá! Thanh thuý!”

Ông ta khen chiếc xe đạp này một hồi.

Trên đường về không phải không có người sờ mó khen ngợi chiếc xe đạp này nhưng không ai khen chi tiết như chú Cường.

Nếu như lúc đầu Tần Trúc Tây còn chưa chắc chắn mục đích của ông ta là gì thì bây giờ cô đã chắc chắn trăm phần trăm rồi, ông ta tuyệt đối là nhắm vào chiếc xe đạp của cô.

Chỉ không biết là sẽ nói thế nào.

“Tiếc là chú không có tiền, không mua được cho nhà một chiếc xe đạp, chớp mắt một cái, thằng Quân Vinh nhà chú cũng sắp đính hôn rồi.”

Chú Cường nói bóng gió nhưng không nhìn Tần Trúc Tây, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp.

Ồ, hiểu rồi, hóa ra là muốn mượn xe đạp để đến nhà gái đính hôn cho oai là phải không?

“Chiếc xe đạp này tôi định để đến ngày cưới thì dùng để đón dâu.”

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Hứa Đình Tri đương nhiên cũng nghe ra, anh thẳng thừng từ chối chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com