Chương 538:
“Được, em bế nó ngồi xuống đi, đừng đứng mãi, anh đi rồi về ngay.”
Hứa Đình Tri xoa đầu Tần Trúc Tây, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế.
Vất vả cả một đêm, sáng sớm còn phải dậy dỗ trẻ con, vấn đề là đây không phải con của mình. Tất nhiên, Hứa Đình Tri cũng rất thích Tiểu Thạch Đầu, chỉ là thương vợ mình hơn mà thôi.
“Ừm.”
Tần Trúc Tây gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt yên tâm.
Cô chỉ không thích ứng được vào ngày đầu tiên, hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, không đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không bế nổi.
Hứa Đình Tri đi thẳng đến nhà Tiểu Thạch Đầu, còn chưa đến gần, đã nghe thấy bên trong có tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, còn có tiếng khóc của mẹ Tiểu Thạch Đầu.
“Hu hu, anh đập vỡ hết đồ đạc rồi, sau này lấy gì mà dùng? Anh có thể đừng phát điên nữa không, mau đi tìm con trai anh đi, nó đã chạy ra ngoài rồi, cũng không biết chạy đi đâu nữa.”
Bùm bùm bùm.
Đáp lại cô ta, là tiếng đồ đạc rơi vỡ dữ dội hơn.
Có mấy người ngồi trên tường nhà hàng xóm, có lẽ cũng nghe thấy tiếng động nên ra xem náo nhiệt. Hứa Đình Tri không vội vào ngay, mà hỏi thăm hàng xóm trước.
“Chuyện gì vậy?”
Hàng xóm thấy anh thanh niên trí thức Hứa Đình Tri đi tới, cô ta cũng không tiện ngồi trên tường nữa, vội vàng trèo xuống, nhỏ giọng chào hỏi Hứa Đình Tri.
“Anh Hứa, sáng sớm anh sang đây làm gì vậy?”
“Tiểu Thạch Đầu khóc chạy đến nhà chúng tôi, cũng không nói gì, Tiểu Tây lo lắng nhà nó xảy ra chuyện gì nên bảo tôi sang xem thử.”
Anh nhàn nhạt giải thích.
“Hóa ra Tiểu Thạch Đầu chạy đến nhà anh, vậy thì tốt rồi, ôi.”
Hàng xóm thở dài.
“Anh không biết đâu, hai vợ chồng này, tối qua đã bắt đầu cãi nhau rồi, cãi nhau suốt nửa ngày, tôi nghe cả nửa đêm cũng không hiểu, hình như là cha Tiểu Thạch Đầu muốn lấy tiền để làm gì đó, còn mẹ Tiểu Thạch Đầu không muốn đưa.”
“Dù sao thì cũng nghe không rõ lắm.”
“Tối qua đã cãi nhau đủ muộn rồi, trong mơ của tôi toàn là tiếng của hai người họ. Không ngờ sáng sớm lại cãi nhau tiếp, sáng sớm năm sáu giờ đã bắt đầu đập phá đồ đạc rồi, tôi nghe tiếng, đoán là cha Tiểu Thạch Đầu cũng đánh mẹ Tiểu Thạch Đầu.”
“Thật là tạo nghiệt, hai đứa trẻ đều ở trong nhà, đứa nhỏ mới sinh được bao lâu, mẹ Tiểu Thạch Đầu còn chưa ở cữ xong, đã đánh nhau rồi, hai người đã ầm ĩ cả sáng rồi, chắc là dọa Tiểu Thạch Đầu sợ rồi nên mới chạy đến nhà anh.”
“Tôi định đuổi theo thì nó đã chạy mất dạng rồi.”
Hàng xóm lắc đầu, cũng rất thở dài.
Đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, bị dọa như vậy, làm sao mà không khóc được, nó càng khóc, người đàn ông càng bực bội, càng đập nhiều đồ đạc.
Mẹ Tiểu Thạch Đầu ôm con ngồi trên mặt đất, trên mặt còn hằn vết bầm tím, vẻ mặt đau buồn.
“Anh đập đi, anh đập vỡ hết đồ đạc trong nhà cũng vô dụng! Trong nhà đã hết tiền rồi! Tôi không có tiền đưa anh!”
Bên hàng xóm, vẫn đang giải thích với Hứa Đình Tri.
“Không phải tôi không muốn vào can ngăn, chủ yếu là hai người này ầm ĩ quá, hơn nữa tôi lại nghe nói, số tiền trong nhà hình như đã bị mẹ Tiểu Thạch Đầu tiêu hết rồi, ôi trời, vậy thì tôi càng không dám vào rồi.”
“Nhỡ đồ đạc rơi trúng đầu tôi thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những chuyện liên quan đến tiền bạc đều khá nghiêm trọng, không biết đúng sai, nếu hấp tấp can ngăn, chỉ khiến bản thân rước họa vào thân.
Chương 539:
Vì vậy, những người hàng xóm xung quanh đều giữ mình, chỉ lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh.
Hứa Đình Tri gật đầu, tỏ ý đã biết nhưng dù vậy, anh vẫn phải vào xem thử. Không nói đến chuyện khác, đứa trẻ trong nhà khóc đến xé lòng, chắc là bị dọa sợ lắm rồi, còn đáng thương hơn cả Tiểu Thạch Đầu chạy ra ngoài.
Anh trực tiếp đẩy cửa đi vào, cũng không chào hỏi.
Quả nhiên trên mặt đất nhất hỗn độn, mẹ Tiểu Thạch Đầu ôm con ngồi giữa đống đồ vỡ, cộng thêm vết thương trên mặt và đứa trẻ khóc không ngừng, trông thật thảm thương.
“Ai cho anh vào, ra ngoài!”
Cha Tiểu Thạch Đầu thấy Hứa Đình Tri đi vào, tức giận ném chiếc bát cuối cùng về phía anh.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, mũi tức giận đến phát tướng, nhìn dáng vẻ có lẽ là rất tức giận, đã đập phá mấy tiếng đồng hồ rồi mà cơn tức vẫn chưa tiêu.
“Anh còn đập nữa! Nếu đập làm người ta bị thương thì anh định tính sao!”
Mẹ Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, không nhịn được lo lắng nói một câu.
Đồ đạc trong nhà đã bị hắn ta phá hỏng hết rồi, còn đập cả đồ của người khác, hắn ta tức lên là bất chấp tất cả.
May mà Hứa Đình Tri nghiêng đầu tránh được cái bát đó, còn nhanh tay đưa tay ra đỡ lấy cái bát, giúp mẹ Tiểu Thạch Đầu giữ lại được cái bát cuối cùng này.
Nhưng cha Tiểu Thạch Đầu lại bị một loạt động tác trôi chảy của Hứa Đình Tri chọc tức, vợ mình còn dám vì anh mà dạy dỗ mình! Hắn ta tức giận, một bước thành hai bước, tiến lên túm lấy cổ áo mẹ Tiểu Thạch Đầu, nắm chặt nắm đ.ấ.m định đập vào mặt cô ta.
Đứa trẻ trong lòng cô ta khóc to hơn.
“Oa oa oa oa!”
TBC
Tiếng khóc khàn khàn khó nghe, không biết đã khóc bao lâu rồi, sắp ngất đi rồi nhưng vẫn cố khóc, có lẽ là dự đoán được nguy hiểm mà mẹ mình sắp phải đối mặt.
“Có chuyện gì thì không thể nói tử tế sao, đánh vợ mình là chuyện gì?”
Hứa Đình Tri ném cái bát lên bàn, nhanh chóng chặn lại nắm đ.ấ.m của cha Tiểu Thạch Đầu, lại đẩy người ra xa một chút, cứu mẹ Tiểu Thạch Đầu khỏi tay hắn ta.
“Dậy đi, đừng ngồi đây nữa.”
Anh đỡ người mẹ và đứa con gái đang ngồi dưới đất dậy, còn cẩn thận quét những mảnh vỡ trên đất ra xa một chút, để mẹ Tiểu Thạch Đầu không bị ngã khi đứng không vững.
“Mày là cái thá gì! Mà dám xen vào chuyện của tao, cút về nhà mày đi! Đừng có đụng vào cô ấy!”
Cha Tiểu Thạch Đầu tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, xông tới như một con trâu điên, ngang ngược húc tới.
“Anh còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa! Không sống nữa à!”
Mẹ Tiểu Thạch Đầu gào lên, rõ ràng cũng đã chịu đủ sự điên cuồng của chồng. Nhưng chồng cô ta vẫn xông tới, nhắm vào Hứa Đình Tri, cũng nhắm vào cô ta và đứa trẻ.
Đầy đất là những mảnh vỡ, nếu hắn ta đ.â.m vào người khác thì chắc chắn sẽ bị thương. Mẹ Tiểu Thạch Đầu hoảng sợ, cô ta còn đang bế con!
Cô ta có thể ngã nhưng con thì không được ngã.
Cô ta vội vàng muốn bế con tránh đi nhưng người đàn ông đã xông đến trước mặt họ, gần như vậy, dù có muốn dừng lại cũng không dừng được.
Cô ta sợ hãi nhắm mắt lại, ôm chặt đứa trẻ.
Nỗi đau dự đoán không đến, Hứa Đình Tri đá bay người đàn ông điên cuồng đó, đá hắn ta ngã ngay trên ghế, vừa vặn tránh được những mảnh vỡ.
“Tiểu Thạch Đầu ở nhà chúng tôi, cô có muốn đến nhà chúng tôi ở tạm không?”
Hứa Đình Tri đá người xong, không hề có chút áy náy nào, nghiêng đầu hỏi người phụ nữ đang run rẩy này.