Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 527



Chương 576: “Không nhìn, tôi nhìn, nhìn... nhìn hành lý của họ!”

“Chắc chắn là mang theo toàn đồ lộn xộn, nhìn cái kiểu nghèo kiết xác của họ là biết chắc chắn không có đồ tốt.”

Người đàn ông vội vàng đổ lỗi, nói Hứa Đình Tri và Tần Trúc Tây rất không ra gì.

Tần Trúc Tây liếc hắn ta một cái, không khách khí đáp trả.

“Nghe cái giọng của anh là biết ngay các người không có học, chỉ có người nghèo kiết xác mới thấy ai cũng nghèo kiết xác.”

Thời điểm này người có thể mua được vé giường nằm mềm thì dù thế nào cũng không đến nỗi nghèo kiết xác, nếu không phải cặp vợ chồng này gây chuyện, Tần Trúc Tây còn chẳng thèm để ý đến hai người.

“Nếu nhà anh ở trong nhà vệ sinh thì trước khi ra ngoài hãy đánh răng nhiều vào, đừng có phun phân khắp nơi, bản thân bẩn thì không nói, nhưng làm người khác bẩn thì không tốt.”

Hứa Đình Tri liếc nhìn người đàn ông, cũng giúp đỡ mắng.

Thật xui xẻo, biết trước trong toa tàu này có loại người này thì họ đã mua vé khác.

“Nói ai đấy! Nói ai phun phân khắp nơi? Ai nghèo kiết xác thì tôi nói người đó, nghèo thì không cho người ta nói à?”

“Các người nhìn xem các người mặc cái gì kìa? Rồi nhìn chúng tôi mặc gì, hừ, không biết chứ gì, đồ nhà quê.”

Người phụ nữ tự cho mình là cao cấp, không cãi nhau với Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri, chỉ đi vòng quanh trên sàn, thể hiện sự thời trang của mình.

Cô ta đi giày da, đeo trâm cài đầu bằng ngọc trai, tóc hơi xoăn, có lẽ là đã uốn, váy cũng rất vừa vặn, là vải nhung. Áo khoác trông cũng ổn, so với những người khác mặt mũi lem luốc thì bộ đồ này của cô ta thực sự rất thời trang, cũng rất có tiền.

Chẳng trách có thể mua được vé giường nằm mềm.

Nhìn lại người đàn ông của cô ta, mặc cũng khá chỉnh tề, vì trong toa tàu nóng nên hắn ta không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dưới giống quần tây, nhìn những bộ quần áo này là biết ngay là người thành phố.

Đoán chừng trước đó là về thăm quê, bây giờ chuẩn bị trở về thành phố lớn của mình.

Còn Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri, hai người vẫn mặc quần áo vải thô, mặc dù mặt mũi đẹp dáng người cũng đẹp, rất dễ khiến người ta bỏ qua quần áo trên người nhưng không thể không nói, quần áo của hai người quá đỗi giản dị.

Không chỉ không thể so sánh với cặp vợ chồng kia mà còn không thể so sánh với những người khác trong toa tàu này.

Cũng không phải ai cũng mặc đẹp như vậy nhưng ngay cả khi mặc những bộ quần áo bình thường như vậy thì cũng là loại mới tinh, không giống như Tần Trúc Tây, mặc quần áo rất cũ.

Nhìn là biết đã giặt rất nhiều lần, mặc rất nhiều lần rồi.

Tần Trúc Tây:...

Cô chỉ thấy mặc quần áo cũ thoải mái, dù sao cũng là đi xe, còn phải ngồi lâu như vậy, đương nhiên là càng thoải mái càng tốt. Đến nơi rồi thì thay quần áo mới đi gặp người khác là được.

Không ngờ lại bị người khác coi thường.

Người phụ nữ thấy Tần Trúc Tây không nói gì, tự cho rằng mình đã thắng, đắc ý trở về giường của mình.

Hừ, đẹp thì có gì ghê gớm, như cô ta vừa có tiền vừa đẹp mới đáng giá.

“Không sao, đừng để ý đến cô ta, loại người này thích khoe khoang.”

Tần Trúc Tây thấy cô ta không gây chuyện nữa, cũng lười đôi co với cô ta.

Cũng không biết phải đi cùng nhau bao lâu, cãi nhau cũng phiền phức. Huống hồ loại người này, nếu cô phá hủy sự tự tin của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ điên cuồng gây chuyện hơn bây giờ, không cần thiết.

Chương 577: Tần Trúc Tây hiểu rõ đạo lý này, vì vậy đã khuyên Hứa Đình Tri, hơn nữa thì khoe của không phải là chuyện tốt, ai mà chẳng muốn giấu?

“Anh buồn ngủ không? Nếu anh không buồn ngủ thì em chơi một trò chơi với anh nhé? Dù sao cũng rảnh rỗi.”

Cô nắm tay Hứa Đình Tri cười nói.

“Trò gì?”

Hứa Đình Tri rất nể mặt, hứng thú nhướng mày.

“Để em nghĩ xem, trò chơi này gọi là không được nói.”

“Không thể nói sao?”

Hứa Đình Tri nghi hoặc nhìn Tần Trúc Tây.

“Đúng vậy, quy tắc là như vậy, em sẽ viết một chữ lên đầu anh, sau đó em sẽ dụ anh nói ra chữ đó, nếu anh nói ra thì anh thua.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nếu anh khiến em nói ra chữ hoặc từ mà anh viết, tóm lại là gì cũng được, số lượng chữ phải trong vòng năm chữ, sau đó ai nói ra trước thì người đó thua.”

Đây đều là những trò chơi nhỏ g.i.ế.c thời gian, rất đơn giản.

Chỉ cần Tần Trúc Tây giải thích một chút, Hứa Đình Tri đã hiểu.

“Đơn giản vậy thôi, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Tần Trúc Tây đã sớm nghĩ ra cách g.i.ế.c thời gian trên xe, vì vậy giấy bút các thứ đã chuẩn bị từ trước, cô lấy những thứ này ra.

Lúc này Hứa Đình Tri mới vỡ lẽ.

“Anh đã bảo sao em lại mang giấy bút, anh hỏi thì em còn không chịu nói, bảo là bí mật, hóa ra là ở đây chờ anh.”

“Tất nhiên rồi, nói cho anh biết trước thì anh lén luyện tập thì sao? Em sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”

TBC

Tần Trúc Tây thừa nhận một cách rất thoải mái.

“Vậy thì em phải cẩn thận rồi, anh thông minh như vậy, biết đâu lần đầu chơi cũng có thể thắng em.”

“Thế thì chẳng phải rất khéo sao, em cũng rất thông minh, biết đâu anh chơi bao nhiêu lần cũng không thắng được em.”

Tần Trúc Tây tinh nghịch cười, hai người liền quay người đi, bí mật viết chữ của mình, sau đó đặt sau lưng đối phương.

“Bắt đầu nào.”

“Em hỏi trước nhé, bình thường anh vẫn gọi em là gì?”

Tần Trúc Tây tinh quái chớp chớp mắt, nhanh chóng chiếm thế chủ động.

“Gọi em là...”

Nên gọi là vợ hay là Tiểu Tây, chữ nào mới là chữ mà cô thực sự muốn anh nói?

Hứa Đình Tri vẫn đang suy nghĩ, thế nhưng, ván đầu tiên của trò chơi đã kết thúc.

“Thật ngại quá, em đã thắng rồi, anh tự xem đi, em viết chữ gì.”

Tần Trúc Tây đắc ý hất cằm về phía anh.

Hứa Đình Tri :???

Vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi sao?

Anh đưa tay sờ, trên đó rõ ràng viết một chữ anh, hóa ra cái bẫy được chôn ở đây, chứ không phải ở chỗ tên gọi.

“Chơi lại.”

Hứa Đình Tri cũng không nản lòng, lần đầu tiên mà, thua thì thua.

“Em xem anh viết gì nào.”

Tần Trúc Tây vừa định đưa tay lấy tờ giấy nhỏ ra xem thì bị Hứa Đình Tri ngăn lại, anh giữ chặt cánh tay Tần Trúc Tây, nhàn nhạt cười nói.

“Không được xem, anh muốn giữ lại đến ván này.”

“Được.”

Xem ra anh rất tự tin vào tờ giấy nhỏ của mình.

Tần Trúc Tây lại viết một tờ giấy nhỏ khác nhét vào sau lưng Hứa Đình Tri, cô cũng không bắt nạt Hứa Đình Tri, lần này nhường cơ hội hỏi trước cho Hứa Đình Tri.

“Vợ à, em trai em bao nhiêu tuổi rồi?”

Hứa Đình Tri bình tĩnh hỏi.

“Ba.”

Tần Trúc Tây giơ ba ngón tay, nói ngắn gọn, nói càng nhiều càng dễ sai.

“Ba tuổi? Em bịa giỏi thật.”

Hứa Đình Tri không ngờ lại có cách chơi như vậy, không nhịn được xoa xoa tóc cô, để trút giận.

“Quy tắc trò chơi này cũng không nói là không được nói bậy mà, tóm lại chỉ cần không giẫm phải bẫy là được, anh muốn nói gì cũng được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com