Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 591



Tần Trúc Tây thấy buồn cười.

“Các em dẫn chị đi chơi? Được thôi, chơi gì?”

“Dẫn chị chơi... tuần tra thôn thế nào!”

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, quyết định để Tần Trúc Tây tham gia vào trò chơi quan trọng nhất của chúng.

“Tuần tra thôn?”

“Vâng vâng! Chính là mọi người cùng nhau tuần tra thôn, phải đi hết mọi nơi trong thôn! Xem có kẻ xấu không, em là thủ lĩnh, mọi người phải nghe em!”

Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo ưỡn ngực.

Trò chơi này là chúng mới nghĩ ra gần đây, vì có người trong thôn bị mất con nên cậu bé đột nhiên nảy ra ý tưởng, có thể tuần tra thôn.

Nếu gặp phải chuyện như mất con hoặc kẻ xấu gì đó thì có thể bắt được ngay.

“Được thôi, thủ lĩnh nhỏ, chị xin phép~”

Dù sao cũng là đi dạo, đông người còn vui hơn.

“Thủ lĩnh!”

“Có!”

Mấy đứa trẻ con này, đứa nào cũng đáng yêu, còn có đứa nói chưa sõi.

Nhưng Tiểu Thạch Đầu không hề chê chúng, dù sao chỉ có chơi với chúng thì cậu bé mới được làm thủ lĩnh.

“Đi, theo sau!”

Tiểu Thạch Dâud oai phong phất tay, trên tay còn cầm một cái gậy nhỏ, rất có khí thế.

“Chị Tiểu Tây, chị phải xếp cuối hàng, chị đến sau, không được phá vỡ quy tắc.”

Một đứa trẻ con còn biết đến quy tắc.

Tần Trúc Tây bật cười, sau đó ngoan ngoãn đứng cuối hàng.

“Như vậy được chưa?”

Tiểu Thạch Đầu xếp hàng đầu tiên, tiếp theo là một bé gái bốn tuổi, rồi đến một bé trai ba tuổi, tiếp theo nữa là một bé gái năm tuổi.

Sau bé gái năm tuổi là bé trai hai tuổi, cuối hàng là Tần Trúc Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sáu người xếp thành một hàng dài, tuy cao thấp không đều, hàng ngũ cũng lệch lung tung nhưng theo hiệu lệnh của Tiểu Thạch Đầu, mọi người lần lượt tiến lên.

Tiểu Thạch Đầu còn ra lệnh ở phía trước.

“Một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải! Có vấn đề gì phải nói ngay! Gặp kẻ xấu thì chúng ta xông lên!”

“Xông lên!”

Lũ trẻ con lại lặp lại.

Tần Trúc Tây rất phối hợp đi theo một lúc nhưng đành chịu, mấy đứa trẻ này đi chậm quá, giống như kiến tha ổ.

TBC

Đi như vậy, đi hai bước là cô đã mệt rồi.

Nhưng nhìn mấy đứa trẻ này hào hứng như vậy, còn nghiêm túc quan sát xung quanh, cô không tiện nói bỏ cuộc sớm như vậy.

Chỉ có thể đi theo, cũng nhìn xung quanh, quan sát kỹ lưỡng.

Ừm, cây này mọc chồi mới rồi, mọc tốt quá!

Bụi cỏ kia nở hai bông hoa nhỏ, đẹp quá.

Ồ, góc tường nhà kia có một cái lỗ, chắc là hang chuột, chậc.

Tần Trúc Tây hóa thân thành kính hiển vi, nghiên cứu kỹ lưỡng mọi chi tiết xung quanh.

Nhưng dù vậy, cô cũng không chịu nổi.

Mười phút, mấy đứa trẻ này mới đi được năm mươi mét, chủ yếu là mấy đứa trẻ hai ba tuổi này đi chậm.

Nhưng Tiểu Thạch Đầu không những không chê, mà còn phải ra lệnh cho các bạn nhỏ giúp đỡ từng đứa một.

Lúc này cũng không giữ được đội hình nữa, tách ra hết, đứa lớn dắt đứa nhỏ, một đứa dắt một đứa, thể hiện đầy đủ tinh thần không từ bỏ không buông tay.

Tần Trúc Tây được phân công dắt đứa trẻ hai tuổi, lý do là cô cao, khỏe, có thể kéo được nó.

Được rồi, Tần Trúc Tây không thể phản bác.

Cô cảm thấy mình đã lên thuyền giặc, càng không tiện nói gì, dù sao mấy đứa trẻ này đều nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ đáng yêu.

“Ồ, chị Tiểu Tây, có phải có người ở đằng kia không?”

Tiểu Thạch Đầu cũng không cao, có thể nhìn thấy góc mà người lớn không nhìn thấy.

Tần Trúc Tây ngồi xuống cũng cao hơn cậu bé, vì vậy không nhìn thấy người mà cậu bé nói.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com