Một cô gái toàn thân đầy thương tích, rụt rè bước ra từ bóng tối.
“Đây là?”
Tần Trúc Tây hơi ngơ ngác, cô gái này ở đâu ra, không phải là...
“Chị, đây là Giang Hạnh Phân mà em đã nói với chị.”
“Cô ấy bị thương, nói là anh trai và mẹ cô ấy đánh, đáng thương quá, em đưa cô ấy về nhà để bôi thuốc.”
Câu này là Tần Trúc Nam kéo Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri nói nhỏ.
Tần Trúc Tây:...
Quả nhiên là cô ta, đúng là âm hồn không tan.
“Thế em không phải đi học sao?”
Tần Trúc Tây liếc cậu.
TBC
“Không, em chỉ xin nghỉ hai tiết, đưa cô ấy đi bôi thuốc xong em sẽ về, sáng mai còn phải đi học.”
Tần Trúc Nam lắc đầu.
Nhà có thuốc mỡ, ở trường cậu lại không có, nếu đưa cô ta đến bệnh viện thì phải tốn nhiều tiền, cậu hơi không nỡ.
Vì vậy, mới đưa cô ta về bôi thuốc.
“Hai người gặp nhau thế nào?”
Tần Trúc Tây hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Giang Hạnh Phân.
Cô gái cúi đầu, trông rất đáng thương, vết thương trên mặt cô ta cũng không phải giả, nhìn như bị tát thành như vậy.
Vừa đỏ vừa sưng, có chỗ còn trầy da, hơi rỉ máu, trông rất đáng thương.
“Cô ấy đến trường nghe giảng, em tự nhìn thấy cô ấy, đáng thương quá, bị thương mà vẫn đến trường chúng em cố gắng học tập.”
Tần Trúc Nam thực sự cảm thấy cô gái này vừa đáng thương vừa chăm chỉ, thực sự rất kiên cường, mạnh mẽ hơn cậu lúc trước rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ kém chị cậu một chút.
Tần Trúc Tây dựa vào lòng Hứa Đình Tri, vô cùng chán nản, không muốn nói chuyện.
Mấy lời cảm trước đều nói suông phải không, đã nói hiểu rồi mà? Người ta vừa giăng bẫy, cậu đã chui đầu vào rồi?
“Anh kể cho em nghe một chuyện còn đáng thương hơn, lúc về có thấy mọi người tụ tập ở đầu thôn không?”
Hứa Đình Tri nhẹ nhàng hỏi.
“Không có.”
Tần Trúc Nam lắc đầu, tại sao lại tụ tập ở đầu thôn chứ.
Xem ra cậu về sớm, lúc đó không gặp mọi người.
“Có một người phụ nữ, cô ấy bị bệnh về não, hồi nhỏ bị ghét bỏ, lớn lên bị gả cho một người đàn ông tàn tật hơn cô ấy hai mươi tuổi, còn...”
Hứa Đình Tri kể câu chuyện bi thảm này cho Tần Trúc Nam nghe.
Những chuyện thảm thương như thế này có rất nhiều, đều thảm hơn Giang Hạnh Phân nhiều, nếu cậu muốn phát huy lòng thương cảm, vậy thì chọn người khác để phát huy một lần cho đủ đi.
“Ôi, sao lại như vậy.”
Quả nhiên Tần Trúc Nam đã mắc câu, cậu rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đau khổ, dường như không biết nên thương cảm cho ai, cảm thấy ai cũng đáng thương.
“Người bất hạnh có hàng nghìn hàng vạn, người phụ nữ đó là một trong số đó, so với cô ta thì các em may mắn hơn cô ta nhiều.”
Hứa Đình Tri ngẩng cằm chỉ vào Giang Hạnh Phân.
Tần Trúc Tây lại tranh thủ thời gian, kể cho cậu nghe một vài câu chuyện nhỏ bi thảm, để cậu biết, người thực sự thảm là như thế nào.
Hơn nữa, thường thì chỉ có thể tự cứu mình, người khác không cứu được họ.
Giang Hạnh Phân cúi đầu đứng một bên, đầu sắp gục xuống rồi, vẫn chưa thấy mấy người nói xong, rốt cuộc có chuyện gì mà phải nói nhiều như vậy.
Bây giờ cô ta trông không đủ đáng thương sao, tại sao chị và anh rể cậu không an ủi cô ta ngay mà lại kéo Tần Trúc Nam ra một bên nói chuyện riêng.
Chị và anh rể cậu không thích cô ta.
Mặc dù cảm xúc của Tần Trúc Tây và chồng cô đều không bộc lộ ra ngoài nhưng Giang Hạnh Phân vẫn khẳng định điều này.