“Còn trắng nữa! Nhìn đôi mắt và chiếc mũi này, giống hệt trí thức Hứa! Cái miệng nhỏ này giống Tiểu Tây!”
Vài bà thím vui vẻ vây quanh, bình phẩm về cô bé Tiểu Nguyên Nguyên.
Cô bé tỉnh dậy, nhìn những người vây quanh mình, cô bé cũng không sợ, ngoan ngoãn thè lưỡi.
“Đứa trẻ này chắc chắn dễ nuôi, các bà xem, ngủ dậy cũng không khóc.”
“Đúng vậy, ngoan lắm.”
“Xì, chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, có đáng để khen ngợi như vậy không?”
Có người khen thì có người chê, có người không vừa mắt, liền chua ngoa nói vài câu.
Tần Trúc Tây nhàn nhạt liếc bà ta một cái, không nói gì.
TBC
Con cô được khen bao nhiêu câu cũng xứng đáng, sao thế, ghen tị à? Ghen tị thì tự mình sinh một đứa đi.
Tần Trúc Tây được Hứa Đình Tri bế về phòng, người kia thấy vậy, lại muốn chua ngoa vài câu.
Nói gì mà chỉ là sinh con thôi, có gì mà quý giá, toàn là những lời sáo rỗng, bị Hứa Đình Tri cầm chổi đuổi thẳng ra ngoài.
“Tôi thương vợ tôi, liên quan gì đến bà.”
Đốp chát hay lắm, các bà thím đều giơ ngón tay cái với Hứa Đình Tri.
Nhìn khí thế của anh kìa, nhìn anh thương vợ kìa! Về nhà sẽ bắt chồng mình học hỏi trí thức Hứa nhiều hơn!
“Anh để ý đến bà ta làm gì, càng để ý bà ta càng hăng.”
Tần Trúc Tây lười để ý đến những người này, sống tốt cuộc sống của mình mới là thật.
“Không dọa cho sợ thì không biết sợ.”
Hứa Đình Tri chế nhạo, có chút hối hận, sớm biết thì nên thật sự quất chổi vào người kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không ngờ anh còn biết vung chổi nữa, ha ha ha, anh vung chổi cũng đẹp trai!”
“Cười anh à, hử?”
Hứa Đình Tri giả vờ muốn cù cô.
“Đừng, đừng động vào em, ha ha ha, không được, em không thể cười, cười sẽ đau.”
Tần Trúc Tây ôm bụng cười một lúc, liền cảm thấy không ổn.
Cười quá mạnh, cảm thấy bên dưới có cảm giác rách ra.
“Vậy không cười nữa, thu!”
Hứa Đình Tri rất hài hước chắp hai lòng bàn tay lại, làm động tác thu lại.
Không ngờ Tần Trúc Tây lại ôm bụng cười vui hơn.
Em bé buồn chán thổi bong bóng, nhìn hai người quấn lấy nhau.
Chắc trong cái đầu nhỏ của cô bé cũng có một câu hỏi lớn, tại sao cha mẹ chơi không cho cô bé chơi cùng.
Vì đã về rồi nên Hứa Đình Tri phải đi làm, vốn dĩ công việc của anh rất nhàn, không biết bao nhiêu người để mắt đến. Nếu anh không đi, sẽ lại bị người khác lấy mất.
Đến lúc đó muốn sắp xếp một công việc nhàn hạ thì không dễ dàng nữa.
Vì vậy Hứa Đình Tri không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đến phòng dụng cụ để trông coi. Bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, không tiện bế đi, anh chỉ có thể chạy đi chạy lại nhiều lần, về thay tã cho đứa trẻ, rót nước cho Tần Trúc Tây.
“Không cần chạy đi chạy lại như vậy, anh xem, em đã có thể xuống giường, đi lại tự nhiên rồi.”
Tần Trúc Tây dứt khoát xuống giường, đi lại trên sàn nhà mấy vòng, cho Hứa Đình Tri xem.
Mỗi lần người này ra ngoài đều mang vẻ mặt lo lắng không có tôi thì hai người sẽ thế nào, một hai lần thì Tần Trúc Tây thấy buồn cười, nhiều lần cũng sợ anh lo lắng.
Chỉ có thể đích thân đi lại cho anh xem.
“Nhanh lên giường đi, đừng đi nữa, em còn đang ở cữ.”
Hứa Đình Tri kiên trì theo cách truyền thống để Tần Trúc Tây ở cữ, nhất định phải ở đủ một tháng, trong một tháng này, cố gắng không ra ngoài, không để gió thổi, không gội đầu.