“Được, vậy thì em cứ quỳ ở đó nhưng đừng quỳ trước mặt anh, quỳ sang bên kia đi, suy nghĩ cho kỹ xem em nên quỳ trước mặt ai, em đã có lỗi với ai.”
Hứa Đình Tri chỉ một hướng, ra hiệu cho cậu ta quay sang đó.
Hứa Văn Diệp lặng lẽ quay sang một hướng, thực sự cứ quỳ ở đó.
“Thật sự để cậu ta quỳ ở đó luôn à? Không hỏi xem cậu ta đã đàm phán hỏng với người ta như thế nào à?”
Tần Trúc Tây vừa đi đi lại lại trong nhà, vừa hỏi.
Nằm mấy ngày nay, cô cảm thấy xương cốt đều nằm mềm nhũn rồi, phải vận động một chút.
“Đợi quỳ xong rồi hỏi cũng không muộn.”
Hứa Đình Tri quyết tâm sẽ cho Hứa Văn Diệp một bài học nhớ đời.
Đã lớn như vậy rồi, còn không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm sao, chẳng hiểu chuyện gì cả. Thậm chí còn không biết tự lau m.ô.n.g cho mình, không biết cậu ta học cái gì nữa.
“Được, chuyện của hai người em không xen vào, anh đi giặt tã đi.”
“Cục cưng mỗi ngày ăn xong là ngủ, tè nhiều hơn ai hết, hơn một tiếng lại phải thay một miếng tã, đúng là tốn tã quá.”
Tần Trúc Tây bất lực nói.
Cô tưởng rằng số tã mà họ cắt trước đó đã cắt đủ nhiều rồi, chắc chắn sẽ có nhiều tã không dùng đến, không ngờ, hừ, chỉ đủ dùng thôi.
Cô vẫn chưa hết ở cữ, không được đụng nước lạnh, việc giặt tã đều do Hứa Đình Tri làm. Vì vậy, tã giấy thực sự là một phát minh vĩ đại của loài người, nó đã cứu biết bao nhiêu người cha người mẹ mới vào nghề!
“Không sao, anh đi giặt, tã của con bé chỉ hơi ướt cũng phải thay ra, nếu không dễ làm con bé bí.”
Hứa Đình Tri đã học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm nuôi dạy con từ thím Kim, bây giờ anh tỏ ra rất có kinh nghiệm, không cần ai chỉ bảo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Được, tất nhiên em cũng không nỡ làm bí bé con Nguyên Nguyên của chúng ta, đúng không?”
Tần Trúc Tây tiến lại gần chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của con bé.
Trẻ con thực sự là lớn nhanh như thổi, mới mấy ngày trôi qua, cô đã cảm thấy con bé lớn hơn nhiều rồi, đẹp hơn nhiều so với lúc mới sinh.
Mặc dù lúc mới sinh cũng rất đẹp nhưng đó là dựa trên làn da trắng trẻo và so sánh với những đứa trẻ khác. Nếu nói đến vẻ đẹp thực sự thì phải là bây giờ.
Nhìn đôi mắt to tròn long lanh này, ai nhìn mà không tan chảy chứ!
Nhưng đứa trẻ này thực sự rất lười, chỉ khi đói hoặc tè mới khóc hai tiếng, bình thường dù có tỉnh táo, không có ai chơi cùng thì con bé cũng có thể tự chơi, không hề khóc.
Càng không cần cha mẹ bế lên dỗ dành.
Phải nói rằng, Tần Trúc Tây ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị con bé hành hạ. Nếu tất cả trẻ con đều ngoan như Nguyên Nguyên thì bây giờ cô có thể sinh đứa thứ hai rồi!
“Ưm.”
Nguyên Nguyên rất không hài lòng khi bị mẹ chọc, đôi tay nhỏ vung vẩy mấy cái nhưng không thể nào vung được bàn tay đang chọc vào mặt mình của mẹ, con bé bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
“Sao vậy? Cục cưng không cho mẹ sờ à?”
“Nếu con như vậy thì mẹ buồn lắm đấy.”
Tần Trúc Tây hung hăng hôn Nguyên Nguyên một cái, cục cưng vô cùng đáng yêu.
Ừm, nhíu mày cũng đáng yêu như vậy!
Bây giờ cô trông giống hệt một tên biến thái.
Đứa trẻ rất nể mặt, không khóc, ngược lại còn mím môi, nở một nụ cười nhỏ với cô.