Anh làm gì cũng nắm chắc phần thắng, Tần Trúc Tây thích sự tự tin này của anh.
“Anh bạn, có phải anh tự tin quá rồi không? Anh nhìn đồng hồ của anh đi, so với đồng hồ của em xem, xem có phải chậm không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tần Trúc Tây giơ cổ tay còn lại lên, đặt đồng hồ của cô và Hứa Đình Tri cạnh nhau.
Quả nhiên, đồng hồ của cô đã chỉ hai mươi phút, còn đồng hồ của anh vẫn ở mười phút, chậm mười phút.
Hứa Đình Tri: …
Thời gian như đột nhiên trở nên gấp gáp.
“Chạy nhanh.”
Hứa Đình Tri kéo Tần Trúc Tây chạy.
Xe hơi đã trả lại cho người ta rồi, Hứa gia đã mua một chiếc xe đạp nhưng hai người cùng ra ngoài, đạp xe đi rồi để ở ga tàu cũng không tiện. Nếu bảo ai đó đưa đi thì một chiếc xe đạp cũng không chở được ba người.
Vì vậy, hai người quyết định đi xe buýt đến ga tàu, mười phút nhiều hay ít không giống nhau.
Có nghĩa là nếu hai người không kịp chuyến xe buýt này, đợi chuyến sau thì lúc đến ga tàu có lẽ sẽ muộn.
“Ha ha ha, đừng chạy, em lừa anh thôi.”
“Em vừa chỉnh nhanh thời gian.”
Tần Trúc Tây cười không ngừng, cuối cùng cũng được nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Hứa Đình Tri.
Hứa Đình Tri:???
“Dám lừa anh?”
Hứa Đình Tri thầm nghiến răng, dường như muốn tính sổ với Tần Trúc Tây.
Tần Trúc Tây buông tay anh, chạy vụt đi trốn ở nơi khác.
“Đây là bên ngoài, anh đừng làm bậy nhé, ha ha ha.”
Tần Trúc Tây cười như một đứa ngốc, khiến những người đi đường ngoái nhìn.
“Đừng giỡn nữa, mau lại đây, anh không bắt nạt em nữa được chưa.”
Chờ về nhà anh sẽ tính sổ với em.
Hứa Đình Tri thầm hạ quyết tâm, Tần Trúc Tây nhất định sẽ phải chịu phạt.
“Thật không?”
“Thật, mau lại đây, không lát nữa xe chạy mất.”
Giọng điệu Hứa Đình Tri bình thản, dường như không hề tức giận.