Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 714



“Được rồi, tôi không khóa cửa, cô tự tìm thời gian thích hợp, tự chạy đi, nếu bị bắt lại cũng không được nói là tôi thả cô đi, cô phải nói là cô tự chạy đi.”

“Không vấn đề gì, tôi chắc chắn sẽ không khai ra bà, khụ khụ khụ.”

Dương Mi Mi kích động đến mức ho khan.

Yếu ớt như vậy, chạy nổi không?

Bà cô khinh thường liếc cô ta một cái, cũng không nói đến dự định của người Ôn gia, cứ để Dương Mi Mi tự lo liệu đi. Bà ta nhét đồ vào túi, ung dung đi ra ngoài.

Ra ngoài thì quả nhiên không khóa cửa, thậm chí còn để lại một khe hở.

Dương Mi Mi kích động muốn chạy ngay lập tức nhưng bây giờ là ban ngày, người Ôn gia đều ở đây, đi lại rất dễ bị phát hiện.

“Đợi đến tối, đợi trời tối!”

Cô ta ôm n.g.ự.c tự an ủi mình như vậy, sau đó mở hộp cơm ra, ăn ngấu nghiến.

Thứ này khó ăn thế nào cô ta cũng phải ăn, ăn no cô ta mới có sức chạy, đợi cô ta chạy đi rồi, cô ta sẽ không bao giờ quay lại nơi quỷ quái này nữa!

Những năm này đã sớm mài mòn hết sự hung dữ của Dương Mi Mi, cô ta thậm chí đã không nhớ nổi dáng vẻ của Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri, cô ta cũng đã rất lâu không nghĩ đến Hạ Chu.

TBC

Tựa như mọi chuyện xảy ra ở đội sản xuất Đại Dương đều là chuyện của kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà những ngày kinh hoàng tê liệt này càng trực tiếp khiến cô ta sợ vỡ mật, trước đây còn có ý định dựa vào ông cụ Ôn gia để lên chức, sau đó hưởng thụ cả đời, bây giờ cô ta chỉ muốn rời khỏi hang ổ ma quỷ này, chạy thật xa.

Chỉ cần không phải sống những ngày tháng không có tự do như thế này là được, để cô ta quay về những ngày tháng trước đây ở đội sản xuất cũng được!

Lúc đó thật ra cũng không tệ, mặc dù cha mẹ cô ta vô dụng, còn có một bà v.ú luôn theo dõi nhưng cô ta may mắn, luôn có thể nhặt được những thứ mà người khác không nhặt được, bụng cũng không đến nỗi đói.

Nếu cô ta không để mắt đến Hứa Đình Tri đẹp trai kia, nếu cô ta không nhắm vào Tần Trúc Tây, nếu cô ta không g.i.ế.c người...

Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, những phiền não này của Dương Mi Mi, không rõ là vì hối hận áy náy, hay chỉ đơn giản là vì cuộc sống hiện tại không bằng trước kia, mới bắt đầu hoài niệm thời gian mình chưa làm điều ác.

Tóm lại, mọi chuyện đều đã muộn.

Mặt trời trên bầu trời lặng lẽ lặn xuống, người Ôn gia vẫn đang khóc lóc, kết hợp với cảnh đêm này, quả thực có chút rùng rợn.

Dương Mi Mi thu dọn vài bộ quần áo, lén lút đẩy cửa ra, phát hiện bên ngoài không có ai, liền rụt rè bước ra. Lúc này người tắm thì tắm, người ăn cơm thì ăn, người khóc lóc thì khóc lóc, người Ôn gia chắc chắn sẽ không đụng vào cô ta, sẽ không đụng vào cô ta!

Dương Mi Mi không ngừng tự an ủi mình trong lòng.

Người ta đều nói tự mình dọa mình mới là đáng sợ nhất, rõ ràng con đường này sâu hun hút tĩnh lặng, không có ai xuất hiện nhưng Dương Mi Mi lại luôn bất an trong lòng, luôn sợ có người lao ra.

Vì vậy cô ta càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, đường thì tối đen như mực, cô ta không nhìn rõ, lại chạy rất nhanh, trượt một cái, liền ngã thẳng vào ao ở sân sau. Cô ta không dám kêu cứu, muốn tự mình bò dậy.

Nhưng họa vô đơn chí, nước ao lạnh băng khiến chân cô ta bị chuột rút, đợi đến khi cô ta cuối cùng biết kêu cứu thì cô ta đã kiệt sức, không kêu được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com