Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 80



“Được được được, tôi biết rồi, tối nay sẽ làm, bây giờ không kịp.”

Tần Trúc Tây vô cùng khó chịu, giục giục giục, cô chỉ là một đầu bếp, chứ không phải v.ú nuôi của anh!

“Ừm, vậy tôi đi đây.”

Hứa Đình Tri đến một cách khó hiểu, đi cũng như một cơn lốc xoáy, căn bản không cho Tần Trúc Tây thời gian phản ứng, giống như bị động kinh, từng cơn từng cơn.

“Được rồi, lại có thêm một con thỏ.”

Dù sao thì cũng có thêm mấy cân thịt, trong lòng Tần Trúc Tây vẫn thấy hài lòng. Ừm, bây giờ có hai con thỏ rồi, có nên làm một con ngay, một con phơi khô không? Làm thịt thỏ xé cay khô?

Đói là có thể lấy ra ăn ngay, tiện lợi, lại có thể để được lâu.

“Chị.”

Tần Trúc Nam ngồi xổm bên cạnh nhìn một lúc lâu, cậu có một câu không biết nên hỏi hay không.

“Nói.”

“Chị đảm bảo không đánh em trước đã.”

TBC

Cậu dịch chuyển ra xa Tần Trúc Tây một chút.

“Sao, bình thường chị bạo hành em à?”

Tần Trúc Tây liếc cậu một cái, lạnh lùng nói.

“Em.”

Mặc dù không có nhưng vẫn cảm thấy có khả năng đánh người, dạo này chị cậu hung dữ lắm.

“Vậy thì em nói nhé.”

“Nói!”

“Chị có thấy thanh niên trí thức Hứa trông đẹp trai không?”

“Cần phải hỏi sao? Đẹp trai chứ! Còn ai đẹp trai hơn anh ta nữa?”

Đến nguyên nam chủ còn không đẹp trai bằng dung nhan tuyệt thế của Hứa Đình Tri, nếu không thì sao anh ta lại có thể làm nam phụ bạch nguyệt quang, tưởng làm nam phụ dễ lắm à, lại còn là bạch nguyệt quang! Không đẹp thì làm sao khiến nữ chính vẫn luôn nhớ mãi không quên!

“Vậy chị có thấy mình cũng xinh đẹp hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Trúc Nam lại dịch chuyển ra xa thêm hai bước.

“Còn phải nói sao? Chị là người xinh đẹp nhất cái thôn này!”

Tần Trúc Tây vừa xào rau, vừa tự hào nói, ở thế kỷ mới cô cũng là một người có nhan sắc!

“Vậy chị có thấy thanh niên trí thức Hứa và chị rất hợp không?”

“Tần Trúc Nam!”

“Em lại nói bậy bạ gì thế! Em muốn chị còn trẻ đã phải thủ tiết à!!!”

Tần Trúc Tây hét lớn một tiếng, cầm theo cái muôi lớn xông ra.

“Chị đã nói là không đánh em mà!”

Tần Trúc Nam vốn đã dịch chuyển đến bên cửa sân, thấy chị mình xông ra, lập tức chạy ra ngoài. May quá may quá, may mà cậu chạy nhanh!

“Em không nói nữa!”

Nếu không phải trong nồi còn đang xào rau, cô nhất định sẽ đuổi theo đánh cậu một trận, ghép đôi lung tung cái gì, thằng nhóc này lông chưa mọc đủ đã bắt đầu lo chuyện của cô!

“A xì!”

Hứa Đình Tri không hiểu sao lại hắt hơi một cái, anh xoa xoa mũi, tự lẩm bẩm.

“Giả bệnh mà cũng giả ra bệnh thật sao?”

Tất nhiên là không, chỉ là có người nhắc đến anh thôi.

Vì đã từng c.h.ế.t hụt nên Tần Trúc Nam ăn cơm trưa chỉ ngồi nửa mông, cách xa Tần Trúc Tây, sợ bị đánh.

“Xì, nhát gan còn thích gây chuyện, được rồi được rồi, mau ngồi ngay ngắn vào, ăn cơm đi, mấy ngày nay học hành thế nào? Hứa Đình Tri có dạy không? Em có học được không?”

Tần Trúc Tây tự cho rằng mình không phải là một người chị nhỏ nhen, cô độ lượng tha thứ cho Tần Trúc Nam và ân cần quan tâm đến việc học của cậu.

“Chị muốn đánh em thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc nữa.”

Cậu lẩm bẩm, hỏi chuyện học không phải là muốn tìm cớ đánh cậu sao?

“Được, em cứ học từ từ đi, chị không hỏi nữa được chưa.”

Nhìn thấy em trai hoạt bát khỏe mạnh hơn trước nhiều, Tần Trúc Tây vẫn thấy an ủi, chuyện học không vội, còn thời gian mà.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com