Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang

Chương 4:



Sáng hôm sau, Triệu Thần tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn thấy Vương Mạc Ngư trong lòng đang thoả mãn mà siết chặt cánh tay, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu y. Có lẽ bị động tác của Triệu Thần đánh thức, Vương Mạc Ngư luống cuống ngồi dậy, song vì tối qua phóng túng quá mức, y lại ngã người trở về giường. Triệu Thần thấy tiểu phu lang của mình ngã ngửa ra liền theo phản xạ giang tay ôm y vào lòng.

“Tiểu Ngư Nhi, cẩn thận một chút! Thật sự làm ta sợ muốn chết, eo của ngươi còn chưa nghỉ ngơi đủ, sao lại ngồi dậy vội vàng như thế?” Triệu Thần trách nhẹ. Nhưng trong lòng Vương Mạc Ngư lại thầm mắng: Đau chết lão tử rồi, đã biết đau lòng cho ta, vậy tối qua sao không biết tiết chế một chút? Dẫu nghĩ thế, nhưng miệng lại nói ra một cách uể oải pha chút xấu hổ: “Không sao đâu, tướng công, không cần lo cho ta. Chỉ là có hơi mệt thôi. Trễ như vậy rồi, ta chỉ muốn dậy nấu chút gì cho huynh ăn, sợ huynh đói. Ai ngờ ta lại vô dụng như vậy, đến dậy khỏi giường cũng không nổi.”

Nghe y nói vậy, trong lòng Triệu Thần vừa áy náy vừa kiêu ngạo. Kiêu ngạo vì bản thân quá mức cường tráng, áy náy là vì đêm qua ra tay có hơi nặng. Nhưng mà… nếu được làm lại, có khi hắn còn muốn mạnh mẽ hơn nữa. Triệu Thần hôn nhẹ lên khoé mắt đã phiếm hồng của Vương Mạc Ngư rồi nói: “Vậy ngươi ngủ thêm một lát, ta đi làm gì đó cho ngươi ăn.”

“Làm phiền tướng công rồi.”

Triệu Thần cười khẽ, rồi lại nghiêm mặt nói: “Chuyện này thì có gì là phiền? Chúng ta là phu phu, về sau không được khách sáo như vậy nữa biết chưa? Còn khách sáo nữa, ta sẽ phạt ngươi đó.”

Vương Mạc Ngư nghe vậy thì có chút tò mò hình phạt là gì, liền không biết sống chết mà chọc ghẹo: “Tướng công, huynh định phạt Tiểu Ngư Nhi thế nào đây?” Nói xong còn ném cho Triệu Thần một ánh mắt đưa tình. Triệu Thần bị ánh mắt ấy nhìn đến tê dại cả người, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, trong lòng lại trỗi lên ý nghĩ muốn làm tiểu phu lang của mình khóc đến nức nở thêm lần nữa, khiến y chỉ có thể gọi tên hắn không dứt.

Vương Mạc Ngư thấy ánh mắt Triệu Thần không đúng thì lập tức đánh trống lảng: “Tướng công, mau đi lấy gì đó cho ta ăn đi, ta sắp chết đói rồi QAQ.” Triệu Thần bất đắc dĩ liếc nhìn y một cái, rồi cúi đầu hôn mạnh lên môi nhỏ của Vương Mạc Ngư, cười mắng: “Ngươi cứ dựa vào việc ta sủng ngươi mà làm bậy cho lắm vào.” Vương Mạc Ngư nghe thế thì cười ngây ngô một tiếng, lại chui đầu vào trong chăn.

Triệu Thần thấy trên giường phồng lên một cục thì chỉ đành bất lực đứng dậy, đi vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho tiểu phu lang nhà mình.

Vương Mạc Ngư đợi đến khi Triệu Thần đã rời đi mới âm thầm lẩm bẩm nhỏ giọng: “Hú hồn, ta còn tưởng hắn lại định làm thêm một lần nữa, may là ta lanh trí. Nhưng đúng là mười ba chiêu thuần phu mà nương dạy quả nhiên hữu hiệu. Chiêu thứ nhất: Ta là tiểu phu lang yếu ớt của huynh, khen ngợi ngầm khả năng của hắn — hoàn thành. Hì hì. Chiêu thứ hai: Gợi ý thích hợp nhưng lại không cho hắn ăn được, cũng hoàn thành. Chiêu thứ ba: Muốn nắm được tim nam nhân thì trước tiên phải nắm được cái bụng của hắn, ừm… chiêu này để mai thực hiện vậy. Giờ quan trọng nhất là ngủ thêm một giấc rồi tính tiếp.” Lẩm bẩm xong, Vương Mạc Ngư lại ngủ tiếp, định bụng hoàn thành ván cờ còn dang dở với Chu Công.