Bất tri bất giác, trong khóe mắt nàng lại chảy xuống hai hàng thanh lệ.
- Tại sao… tại sao ông trời lại bất công với ta như vậy?
Sau khi nói ra lời này, chính bản thân Ninh Lan Ngọc cũng không biết, mình đang trách ông trời bất công vì để mình gặp phải tình huống khó xử như vậy, hay trách hắn năm đó vì sao không cầu hôn cho chính bản thân mình, mà lại đi cầu hôn thay cho súc sinh kia.
Ninh Lan Ngọc cất hoa phượng vào ngực, hai mắt nhắm lại, lặng lẽ rơi lệ.
Mà trong một chiếc xe ngựa khác, lão cự gian kia lại đang nằm ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười bỉ ổi, cũng không biết đang nghĩ tới chuyện vui vẻ gì.
Tầm giữa trưa, đại quân cách Thảo Tranh Cốc chỉ tầm 100 dặm.
- Báo!
Có thám tử phi ngựa chạy đến trước mặt Nguyễn Minh, lớn tiếng nói.
- Có chuyện gì?
Nguyễn Minh bình tĩnh hỏi.
Thám tử nói.
- Bẩm báo quân sư, có tin tức từ Trường Lâm Sơn Mạch truyền tới, nói phát hiện rất nhiều toán phỉ tặc của Anh Hùng Trại hoảng hốt bỏ chạy về phía Chàm Châu, hơn nữa trên đường đi thỉnh thoảng còn đốt giết, gây ra hỗn loạn rất lớn.
Sau khi nghe xong, khóe miệng của Nguyễn Minh nhếch lên, phất tay nói.
- Lui đi!
- Vâng!
Thám báo rời đi, tiếp tục tuần tra dò xét.
Nguyễn Minh thì thúc ngựa đến bên cạnh xe của Hồ Thành Vũ, mỉm cười nói.
- Đại nhân, cá căn câu rồi!
Hồ Thành Vũ ở trong xe cũng nghe được, cười lạnh nói.
- Đã hốt hoảng bỏ chạy, lại không quên cướp giết, làm phô trương như thế, giống như sợ chúng ta không biết bọn hắn bỏ chạy vậy?
Nguyễn Minh nói.
- Xem ra lần này có thể đánh cho Anh Hùng Trại thương gân động cốt rồi, không biết đám dư nghiệt của Chăm quốc sẽ có cảm tưởng gì?
Hồ Thành Vũ cười ha hả.
- Còn có cảm tưởng gì, đương nhiên là ngày đêm tế sống ngươi rồi!
Nguyễn Minh cười theo, tâm trạng rất vui vẻ.
Quân sư theo đúng chủ công, nói chuyện hợp ý, sẽ luôn vui vẻ thoải mái như vậy.
Mà lúc này, ở trên Thảo Tranh Cốc, gió núi thổi nhẹ, cỏ cây phát ra thanh âm xào xạc nhẹ nhàng, giống như xua tan đi cái nắng gắt của ngày hè.
Ở đầu cốc có vài tiều phu đang chất củi lên xe lừa, sau đó giống như mệt mỏi mà tìm chỗ tránh nắng, vừa uống nước vừa trò chuyện.
Đột nhiên ở xa xa, bụi đất mù mịt, tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Mấy tiều phu ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đều lấp lóe hàn quang.
Có một người đi vào trong cốc, khiêng đi bó củi cuối cùng chất lên xe.
- Tới rồi, Hồ Gia Thiết Kỵ tới rồi, các huynh đệ chuẩn bị.
Ở trong đám cỏ tranh cao hơn 2m rậm rạp, có người nhỏ giọng thông báo.
Khi tới gần mới thấy, dưới nền đất lại nằm đầy tặc phỉ, trên người bọn hắn phủ đầy cỏ khô, che giấu toàn bộ thân hình, nếu không đến tận nơi dò xét, thì không cách nào phát hiện được.
- Nhớ, sau khi Hồ Gia Thiết Kỵ hoàn toàn tiến vào cốc, lập tức lăn đá chận hai đầu, sau đó đồng loạt bắn tên, nhớ chưa!
Giọng nói của Triệu sư gia vang lên, nhưng không thấy người ở đâu.
- Rõ!
Không bao lâu, đại quân trùng trùng điệp điệp tới trước cửa cốc.
Mấy tiều phu kia giống như sợ hãi quan binh, vội vàng kéo xe lừa rời đi.
Bất quá bọn hắn còn chưa đi được mấy bước, đã bị đám người Phùng Quân Hưng giữ lại.
- Các vị binh gia, không biết có chuyện gì sao?
Một tiều phu dáng người gầy gò, làn da ngăm đen, thần sắc có chút sợ hãi hỏi.
Phùng Quân Hưng cười hắc hắc nói.
- Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi các ngươi vài chuyện mà thôi.
Nghe vậy, mấy “tiều phu” kia mới thở dài một hơi, tên tiều phu gầy gò hỏi.
- Không biết quân gia muốn hỏi gì, chỉ cần tiểu nhân biết, nhất định sẽ kể rõ.
Mấy tiều phu khác cũng phụ họa gật đầu.
Thấy vậy, Phùng Quân Hưng cười càng ý vị thâm trường, hỏi.
- Các ngươi vừa từ trong cốc này đốn củi đi ra.
Mấy tiều phu liên tục gật đầu.
- Vâng vâng, chúng ta là người ở trong thôn bên cạnh, xưa nay làm nghề đốn củi để mưu sinh.
Phùng Quân Hưng ồ một tiếng, nói.
- Đã từ trong cốc đi ra, vậy có biết trong cốc đang có bao nhiêu người không?
Nghe được lời này, thân thể đám tiều phu chấn động, thần sắc không cách nào tin được.
Thấy cảnh này, Phùng Quân Hưng cười hắc hắc, nói.
- Động thủ!
Ở trong ánh mắt kinh hãi của đám tiều phu, lập tức có mấy kỵ binh tay cầm bó đuốc chạy tới trước cửa cốc, châm lửa xuống đất.
Xoẹt… xoẹt…
Dưới đất đột nhiên bốc cháy lên từng đường lửa, lan tràn ra bốn phương tám hướng ở hai bên cốc.
Này hiển nhiên là sớm có người chôn xuống chất dẫn cháy, hơn nữa còn là loại có tốc độ cháy cực nhanh.
Oanh… oanh…
Mỗi khi đường lửa cháy tới một khoảng cách, sẽ làm nổ thuốc nổ đã sớm chôn từ trước.
Trong nháy mắt, Thảo Tranh Cốc bốc lên khói lửa mù mịt.
Triệu sư gia cùng đám người Phó Trại Chủ đang ẩn núp trên núi, thấy thế đều hết sức kinh ngạc, trong lúc nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần..
- Không xong, hỏa công!
Triệu sư gia dù sao cũng là mưu sĩ, tuy chỉ là mưu sĩ quèn, nhưng kiến thức không ít, lập tức ý thức được mình đã trúng kế.
Bất quá lúc này Triệu sư gia mới ý thức được mình trúng kế thì đã chậm, không đợi hắn hạ lệnh lui lại, trong cốc sớm được chôn lưu huỳnh, ni-trát, ka-li, cùng lá khô, củi khô có sẵn, chỉ vài phút, trong cốc đã nổi lên khói đặc cuồn cuộn, thế lửa vô cùng hung hãn.