Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu

Chương 60: Hồ Thành Nhân đi bắt gian (2)



Mỹ nhân đương nhiên là muốn, nhưng sẽ không làm quá lộ liễu, giống như mấy ngày qua, hắn tiếp cận Ninh Lan Ngọc đều lấy lý do thảo luận văn thơ, cùng với kinh nghiệm tu luyện mà thôi, tuyệt đối không hề đả động tới những chuyện khác.

Mặc dù người tinh ý nhìn vào đều hiểu hắn muốn gì, nhưng ngầm hiểu là một chuyện, còn công khai sáng tỏ lại là chuyện khác.

Ai cũng cần mặt mũi, không phải sao?

Hiện tại lại bị Hồ Thành Nhân kéo người đi “bắt gian” giữa đường, chuyện này truyền đến tai giới quyền quý, nhất định sẽ thành trò cười.

Hình tượng quân tử khiêm nhường, hào hiệp trượng nghĩa mà Nguyễn Phúc Quang hắn trước giờ xây dựng cũng sụp đổ.

Có trong nháy mắt, Nguyễn Phúc Quang thật muốn rút kiếm giết chết con lợn ngu xuẩn kia.

Ngươi là không quan tâm mặt mũi của Hồ gia, không quan tâm danh tiết của thế tử sao?

- Hồ Thành Nhân, ngươi nói nhăn nói cuội gì đó, trước về phủ rồi tính!

Nhưng con lợn kia còn chưa hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy Ninh Lan Ngọc giống như muốn “che chở” gian phu, hắn càng tức điên.

- Tiện nhân ngươi lại còn muốn che chở tên gian phu này, tốt, tốt, tốt, hôm nay bản thiếu xem như nhìn thấu tính cách lăng loàn của ngươi, bề ngoài gia giáo, bên trong lại thối nát. Hôm nay ta nhất định phải đánh chết tên dâm phu này, xem ngươi làm gì được ta.

- Ngươi…

Phụt…

Ninh Lan Ngọc bị Hồ Thành Nhân làm cho tức giận đến phun máu, sắc mặt trắng bệch.

- Ai nha nha, còn đau lòng cho gian phu, thật là một đôi cẩu nam nữ si tình…

Dân chúng ở xung quanh nghe vậy, cũng đã bắt đầu bàn tán.

- Chuyện này đến cùng là thế nào, chẳng lẽ thiếu phu nhân của Hồ gia có quan hệ bất chính ở bên ngoài?

- Nói bậy, thiếu phu nhân ta gặp qua mấy lần, tính cách ôn nhu hiền tuệ, lại là con nhà thư hương môn đệ, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

- Đúng đúng, con lợn kia ngươi còn không hiểu, xưa này có chuyện gì là hắn làm đàng hoàng…

- Xuỵt, nhỏ giọng, ngươi muốn chết sao?

- Bất quá không có lửa làm sao có khỏi, biết đâu do chồng quá phế vật, thiếu phu nhân chán nản, sinh ra phút giây yếu lòng nào đó… nhìn vị công tử kia phong lưu tuấn tú, nếu là ta, ta cũng động lòng…

- Nói cũng phải…

Tuy bách tính cách xa, nói chuyện rất nhỏ, nhưng lấy tu vi của Ninh Lan Ngọc, vẫn có thể lờ mờ nghe được.

Thân thể nàng run rẩy, nước mắt rơi như mưa, nỗi thất vọng về Hồ Thành Nhân đã lên đến đỉnh điểm.

- Hồ Thành Nhân, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta và Ninh cô nương trong sạch…

Hồ Thành Nhân trợn mắt chửi ầm lên.

- Con mẹ nó gọi Ninh cô nương gọi thân thiết như thế, ngươi biết nàng là thê tử của ta, là Hồ gia thiếu phu nhân, không gọi Hồ thiếu phu nhân, không gọi Ninh thị, lại gọi Ninh cô nương? Như vậy còn nói không có gian tình?

- Hồ Thành Nhân, ngươi câm miệng cho ta!

Ninh Lan Ngọc tức đến thân thể run lẩy bẩy gào lên.

Nhưng Hồ Thành Nhân lại cảm thấy lần này mình ở dưới phụ thân bày mưu tính kế, đã hoàn toàn áp đảo Ninh Lan Ngọc, vì vậy đắc ý nói.

- Hừ, chuyện của tiện nhân ngươi về phủ ta lại từ từ tính sổ, trước thu thập tên gian phu này đã. Người đâu, đánh hắn cho ta!

- Vâng, thiếu gia!

Ngay lập tức, mấy cao thủ mà Hồ Thành Nhân mang đến xông lên, đánh thẳng về phía Nguyễn Phúc Quang.

- Ngươi muốn chết?

Nguyễn Phúc Quang cũng tức đến khuôn mặt đỏ bừng, Hồ Thành Nhân mở miệng gian phu, ngậm miệng gian phu, nếu thật ăn được còn đỡ, đằng này có tiếng không có miếng, ai không phát điên?

Càng quan trọng là một khi chuyện này truyền đi, danh tiếng của hắn xem như đổ sông đổ biển.

Một kẻ đi tán tỉnh phụ nữ đã có chồng, chia rẽ hạnh phúc của gia đình người ta, nhân phẩm có thể tốt sao?

Có thể kết giao sao?

Nói không chừng ngày nào đó, hắn lại câu chạy thê tử nhà mình!

Nhìn bách tính ở xung quanh chỉ chỏ, Nguyễn Phúc Quang chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vì vậy ra tay rất tàn nhẫn, từng chiêu từng thức đều đánh cho đám cao thủ do Hồ Thành Nhân mang tới trọng thương.

- Phản rồi, phản rồi, đánh, xông lên cho ta…

Nhìn Hồ Thành Nhân như phát điên gào thét, nhìn khung cảnh hỗn loạn, lại nhìn bách tính xung quanh chỉ chỏ…đầu óc Ninh Lan Ngọc quay cuồng, như sắp ngất đi.

Thân thể nàng như cành liễu trong gió, nhìn yếu ớt như vậy, bất lực như vậy…

Trong giây phút này, đột nhiên nàng nhớ tới một bóng hình, bóng hình đó cao lớn, vững chãi, luôn đứng ở trước mặt che chở cho nàng, quan tâm yêu thương nàng…

Hơn nữa lồng ngực của hắn, là ấm áp như vậy…

Bên kia đánh nhau rất kịch liệt, nhưng người của Hồ Thành Nhân đã có dấu hiệu tan tác.

Dù sao hiện tại tu vi của Nguyễn Phúc Quang đã khôi phục, hơn nữa bởi vì tu luyện “thần công” do Độ Ách Chân Nhân lưu lại, chiến lực mạnh hơn trước rất nhiều.

- Khương bá, nhanh ra tay, ra tay đánh chết gian phu này!

Hồ Thành Nhân có chút hoảng sợ lui về sau, đồng thời nhìn Khương bá gào thét.

Khương bá do dự, không biết phải xử lý như thế nào.

- Nghịch tử, dừng tay…

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến.

Hồ Thành Vũ dẫn theo mấy người chạy nhanh tới.

Nhìn thấy Hồ Thành Vũ đến, ánh mắt tuyệt vọng của Ninh Lan Ngọc có chút sắc thái, giống như lóe lên một tia hi vọng.

Hắn đến rồi, hắn cuối cùng cũng đến!

- Phụ thân, nhanh bắt tên gian…

- Câm miệng!

Chát!

Hồ Thành Nhân còn chưa nói xong, đã bị lão cự gian trong lòng đang đắc ý như nở hoa tát bay ra ngoài mấy mét, hôn mê bất tỉnh.

Đám người Nguyễn Phúc Quang đang chiến đấu lập tức dừng lại, tách ra xa xa, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hồ Thành Vũ.